Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1653

Hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, phát hiện một tầng bụi bặm phủ khắp không gian. Lục Châu phất tay, một đạo cương khí cuốn đi tất cả bụi bặm bay ra khỏi phòng.
“Hẳn là đã qua mười bữa nửa tháng.” Lục Châu thầm nghĩ, sau đó mở giao diện thọ mệnh ra.
Tuổi thọ còn lại: 6.188.731 ngày, tương đương 16.460 năm.
Lục Châu ngẩn ngơ. Năm trăm năm đâu rồi?!
Theo tốc độ lưu chuyển của Trấn Thọ Thung, năm trăm năm trong này là năm năm bên ngoài.
“Đã năm năm rồi sao…”
Lục Châu thật sự không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, hắn thế mà đã hao tổn năm trăm năm tuổi thọ.
“Lão tứ.” Lục Châu khẽ gọi.
Cách đạo trường Nam Sơn ba trăm mét, trên một toà sơn phong.
Minh Thế Nhân chấn kinh nói: “Tần chân nhân, hôm khác trò chuyện tiếp, gia sư xuất quan rồi.”
Tần Nhân Việt nghe vậy mừng rỡ nói: “Lục huynh xuất quan? Vậy thì tốt qua, ta đi cùng ngươi.”
Thân ảnh hai người loé lên, xuất hiện bên ngoài sân viện Lục Châu.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Lục huynh, đã lâu không gặp.”
“Vào đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Hai người đi vào giữa sân, Tần Nhân Việt nhìn quanh rồi cảm khái nói:
“Chẳng trách tốc độ tu hành của bọn hắn nhanh như vậy, thì ra là có Trấn Thọ Thung. Vật này vừa có lợi vừa có hại, Lục huynh dám dùng nó, quả là người tài cao gan lớn.”
Nói trắng ra chính là dùng mạng đổi tu vi.
“Chỉ là năm trăm năm mà thôi, đối với việc tu hành thì chỉ là một cái búng tay.” Lục Châu đáp.
Tần Nhân Việt gật đầu.
“Sư phụ, người gọi đồ nhi đến là có việc gì dặn dò?” Minh Thế Nhân hỏi.
Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân. Hắn có thể cảm giác được khí tức của lão tứ đã biến hoá, trở nên nội liễm và nhuệ khí, rõ ràng đã có tiến bộ rất lớn.
Lục Châu chỉ định dùng vài tháng để vững chắc cảnh giới, nào ngờ thoáng một cái đã là năm trăm năm, thật là phi lý.
Trước đây khi tu luyện hắn chưa từng gặp phải sự tình này, cho dù là khai Mệnh Quan cũng chỉ tốn nửa năm. “Năm trăm năm” này chắc chắn có vấn đề.
Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh, ta muốn gặp huynh thật không dễ dàng, mỗi lần tới huynh đều đang bế quan, ta nhớ huynh muốn chết rồi.”
Minh Thế Nhân nổi hết da gà da vịt. Quá buồn nôn!
Lục Châu hỏi: “Ngươi có việc gì?”
“Lục huynh quên rồi sao?”
Lục Châu rốt cuộc nhớ tới hứa hẹn, bèn thở dài nói: “Lão phu vốn định bế quan nghỉ ngơi một chút, không ngờ thoáng một cái đã qua năm năm, thật sự không cố ý làm thế.”
Tần Nhân Việt đương nhiên tin tưởng lời Lục Châu nói. Từng cọng cây ngọn cỏ trên đạo trường Nam Sơn đều không có người động tới, vừa quan sát là biết ngay.
“Xem ra Lục huynh đốn ngộ rồi, chúc mừng chúc mừng.” Tần Nhân Việt cười nói.
Minh Thế Nhân hỏi: “Đốn ngộ là cái gì?”
“Là một loại trạng thái tu hành đến cực hạn, trở nên vong ngã, quên đi bản thân. Rất nhiều người mong được đốn ngộ một lần mà có khi cả đời cũng không đạt tới. Khi tiến vào loại trạng thái này, tốc độ tu hành sẽ tăng lên rất nhiều. Hầy, nếu ta mà có được kỳ ngộ như Lục huynh thì việc đột phá lên mười chín Mệnh Cách chẳng còn xa xôi nữa.” Tần Nhân Việt than thở.
“Chân nhân trở lên rất khó đề thăng tu vi?” Minh Thế Nhân hiếu kỳ hỏi.
Tần Nhân Việt gật đầu: “Đương nhiên. Đến mười tám Mệnh Cách, tu vi không còn là nhân tố quyết định thực lực, thứ thật sự quan trọng chính là đạo lực lượng, là cảm ngộ đối với thiên địa, là khả năng chưởng khống quy tắc. Ngoài ra, Mệnh Cách Chi Tâm thích hợp trở nên thưa thớt, nếu chỉ muốn tăng số lượng mà không để ý chất lượng thì việc tu hành sẽ giậm chân tại chỗ, sau này rất khó lĩnh ngộ các loại đạo lực lượng cao cấp.”
Minh Thế Nhân lườm hắn. “Vậy ngươi còn bảo ta tất thành Chí Tôn cái gì?”
Năm năm qua Tần Nhân Việt thường xuyên tìm tới Minh Thế Nhân trò chuyện luận đạo, hai người đã rất quen thuộc, không còn nói chuyện kiểu khách sáo nữa.
Tần Nhân Việt cười đáp: “Biết làm sao được, mị lực của hạt giống Thái Hư chính là như vậy đó.”
Minh Thế Nhân vốn muốn nói các đồng môn của hắn đều có, nhưng vẫn nhịn lại. Việc này không thể bị bại lộ, hơn nữa cảm giác được chân nhân vỗ mông ngựa thật sự không tệ nha.
Lục Châu đứng lên nói: “Đốn ngộ chỉ là nhờ may mắn.”
“Dù nói thế nào thì cũng phải chúc mừng Lục huynh rồi. Sau khi đốn ngộ, ý thức sẽ có hơi hỗn độn, ta không quấy rầy Lục huynh nữa. Đợi ngày khác ta sẽ quay lại sau.”
Thấy sư đồ người ta có việc muốn nói, Tần Nhân Việt lập tức tìm cớ, xoay người rời đi.
Minh Thế Nhân đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tần Nhân Việt, cười nói: “Hắn đúng là biết cách làm người.”
“Tình hình của mọi người thế nào rồi?” Lục Châu hỏi.
Minh Thế Nhân liền kể rõ tình huống của từng người, ngoại trừ việc tu vi tiến xa, còn lại đều bình thường không có gì lạ.
Nói đến việc mất cân bằng, Minh Thế Nhân thở dài kể:
“Tuy là cửu liên vẫn còn tương đối ổn định, nhưng gần hai năm nay vẫn có không ít tu hành giả thanh liên giới không nhịn được mà vượt qua hồng tuyến, đến hồng liên hắc liên cướp đoạt tài nguyên và tài phú. Hai năm trước thanh liên giới từng xuất hiện thú hoàng, nhưng không rõ vì sao lại rời đi.”
Lục Châu gật đầu. “Còn có việc gì lạ không?”
“Có người nói Vô Tận Hải gần kim liên giới từng có thánh thú xuất hiện. Ngoài ra… cửu sư muội tiến bộ thật lớn, sao mà nhanh như vậy chứ?” Minh Thế Nhân có chút bất mãn.
“Tu vi của Tiểu Diên Nhi thế nào rồi?”
Trước khi hắn bế quan, nàng mới hai Mệnh Cách.
Minh Thế Nhân nói: “Đây chắc là lần đầu tiên đồ nhi thấy cửu sư muội tu hành nghiêm túc đó. Hiện tại muội ấy chuẩn bị thông qua Mệnh Quan thứ nhất rồi.”
Cũng tức là thực lực sáu Mệnh Cách.
“Đại sư huynh cũng chuẩn bị thông qua Mệnh Quan thứ hai. Chỉ là…” Minh Thế Nhân ấp úng.
“Có việc thì nói thẳng.”
“Mệnh Cách Chi Tâm sắp dùng hết rồi.” Minh Thế Nhân nói.
Việc này cũng nằm trong dự liệu, nhiều người cần khai Mệnh Cách như vậy mà. Lục Châu gật đầu nói:
“Vi sư cho phép các ngươi rời khỏi đạo trường Nam Sơn, đi săn giết hung thú. Chờ khi thực lực đầy đủ chúng ta sẽ đến Thiên Khải Chi Trụ.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận