Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 526

Ngay cả nữ tử họ ‘Lạc’ thần bí trợ giúp Vân Thiên La cũng không thể giúp hắn cải tử hoàn sinh thì Vu Chính Hải dựa vào cái gì lại làm được?
Thế nên Lục Châu lục tìm trong ký ức, rốt cuộc tìm được trên một số điển tịch về tộc người này. Dùng nước tưới tiêu có thể cải tử hoàn sinh, điểm đặc thù này quá rõ ràng.
Tư Vô Nhai quỳ dưới đất, chậm rãi kể lại:
“Mấy trăm năm trước, tộc Vô Khải vốn sinh sống trong cảnh nội Đại Viêm. Về sau chiến tranh bạo phát, tộc Vô Khải không thể không di chuyển khắp nơi, từ cực đông Dương Châu dời tới cực tây Lương Châu, ban đầu cũng là bình an vô sự.”
“Sau đó chiến sự giữa Đại Viêm và Lâu Lan bộc phát, tộc Vô Khải bị vạ lây gần như diệt tộc. Toàn bộ tộc chỉ còn lại có ba người, trong đó có đại sư huynh.”
“Lúc đó ba người bọn họ đều còn rất nhỏ, phải đi ăn xin khắp nơi kiếm sống, lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, bị người đánh, bị người mắng, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Đại sư huynh thường xuyên phải đi ăn trộm ít đồ ăn về cho hai vị huynh đệ.”
“Tính tình đại sư huynh bướng bỉnh ương ngạnh, lại rất mạnh miệng, có lúc dù bị mắng bị đánh cũng không chịu cúi đầu…”
Về điểm này thì Lục Châu rất hiểu. Tính tình Vu Chính Hải không thể chỉ dùng hai chữ “quật cường” để hình dung. Một khi hắn đã nhận định chuyện gì thì rất khó có thể thay đổi.
“Về sau hai vị huynh đệ bị đánh chết, đại sư huynh bị bọn buôn người bán đi, lưu lạc tới Lâu Lan.”
Nói tới đây, Tư Vô Nhai dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn biểu tình của sư phụ, phát hiện sắc mặt người vẫn đạm mạc như trước, không rõ đang suy nghĩ chuyện gì.
Lục Châu đột nhiên cất tiếng hỏi: “Tại sao người tộc Vô Khải chết đi lại có thể phục sinh?”
“Tộc dân Vô Khải bình thường rất khó có thể làm được điều này, điều kiện vô cùng hà khắc. Lúc chết đi cần có người bên cạnh chăm sóc. Hơn nữa… tộc Vô Khải chỉ có thể cải tử hoàn sinh ba lần trong đời. Mỗi lần tử vong sẽ tổn hao ba trăm năm tuổi thọ. Đại sư huynh là bát diệp viên mãn, có ngàn năm tuổi thọ.”
Tư Vô Nhai lại dừng một lúc.
Lục Châu vuốt râu gật đầu, đúng là như thế thật. Nếu có thể vô hạn tuần hoàn sống lại thì có khác gì người bất tử đâu?
“Tiếp tục đi.” Lục Châu ra hiệu.
“Đại sư huynh vốn cho là đến Lâu Lan sẽ được sống tốt hơn, thật không ngờ cuộc đời lại quá mức khắc nghiệt, ngay cả ngủ cũng không thể. Có một gã vương công quý tộc Lâu Lan cực kỳ thù hận Đại Viêm. Vì tìm kiếm kích thích, hắn bắt trói đại sư huynh lại, mỗi ngày đều dùng đao khoét thịt cạo xương, liên tục bảy ngày, đại sư huynh chảy máu đến chết…”
Nói đến đây, bàn tay Tư Vô Nhai nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay trắng bệch.
“Có lẽ do trời cao chiếu cố nên mệnh đại sư huynh chưa tuyệt, xác đại sư huynh bị người ta ném vào trong vũng bùn, mất trọn vẹn bốn mươi chín ngày mới có thể phục sinh.”
“Sau khi sống lại, đại sư huynh rời khỏi Lâu Lan, theo một đội thương nhân trốn trở về Đại Viêm… Về sau, huynh ấy trở thành đệ tử của người.”
Nói xong, Tư Vô Nhai vẫn quỳ dưới đất nhưng sống lưng thẳng tắp.
“Đồ nhi nguyện giúp đại sư huynh lấy được toàn bộ thiên hạ này. Trước đây không hối hận, sau này cũng không hối hận.”
Lục Châu nghe xong câu chuyện, trong lòng cực kỳ phức tạp. Vu Chính Hải có thật nhiều cố sự, mà Ngu Thượng Nhung cũng thế.
Bạch Dân cũng thế mà Quân Tử Quốc cũng vậy, hay thậm chí là tộc Vô Khải, tất cả đều có liên quan đến thọ mệnh.
Theo lời mấy tên đồ đệ nói thì Cơ Thiên Đạo muốn lợi dụng đồ đệ để tấn thăng cửu diệp hoặc được trường thọ. Nhưng tại sao Cơ Thiên Đạo không làm gì cả? Lẽ ra chín tên đồ đệ đều là vật hy sinh mới phải. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Lục Châu nhìn quyển nhật ký, lại hỏi: “Còn quyển nhật ký này thì thế nào?”
“Quyển nhật ký này ghi lại lần tử vong và hồi sinh thứ hai của đại sư huynh, khi huynh ấy đã bước vào cảnh giới bát diệp. Thế nên đồ nhi mới cầu xin sư phụ tha cho đại sư huynh một lần…”
“Tử vong lần thứ hai?”
Khi đó Vu Chính Hải đã gia nhập Ma Thiên Các, lại còn là tu hành giả. Với tu vi và thực lực của hắn thì sao có thể dễ dàng tử vong?
“Điều này e là chỉ có mình sư phụ biết rõ.” Tư Vô Nhai đáp.
Lục Châu nhíu mày đứng lên, tay chắp sau lưng đi qua đi lại.
Nếu Lục Châu thật sự biết rõ thì đã không nhức đầu như thế này. Trong não hải Lục Châu không có chút ấn tượng nào về cái chết của Vu Chính Hải. Cơ Thiên Đạo ơi là Cơ Thiên Đạo, có thật là ông đã phong ấn toàn bộ ký ức giết đồ đệ rồi không?
Tuy nói Lục Châu chỉ là một vị khách xuyên không mà đến, những sự tình kia hoàn toàn không liên quan gì đến hắn. Nhưng rốt cuộc Lục Châu đã trở thành Cơ Thiên Đạo, hắn không thoát được trách nhiệm này.
“Ngươi hoài nghi lão phu giết Vu Chính Hải?” Lục Châu hỏi.
Nếu là lúc mới xuyên không tới có lẽ Lục Châu cũng sẽ hoài nghi Cơ Thiên Đạo giết Vu Chính Hải. Nhưng bây giờ xem ra là có ẩn tình khác. Tính tình Cơ Thiên Đạo đúng là nóng nảy nhưng lại không phải kẻ trời sinh hung tàn. Cái gọi là “ma đạo” chẳng qua là do kẻ có lập trường khác biệt chụp mũ mà thôi.
“Đồ nhi không dám…” Tư Vô Nhai đáp. “Đồ nhi nguyện đi tìm thuỷ tinh cầu ký ức về cho sư phụ.”
Trước đây Tư Vô Nhai không muốn tìm nó về. Nhưng giờ sư phụ đã bước vào cửu diệp, những lo lắng lúc trước cũng không còn cần thiết nữa.
“Tư Vô Nhai, nghe đây.” Lục Châu đột nhiên cất cao giọng.
“Có đồ nhi!”
“Lão phu giao cho ngươi hai nhiệm vụ: một là tìm thuỷ tinh cầu ký ức về, hai là khuyên nhủ Vu Chính Hải quay về Ma Thiên Các.”
Tư Vô Nhai dập đầu nói: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh… Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Việc thứ nhất đồ nhi không có nghi vấn. Nhưng việc thứ hai… tính tình đại sư huynh rất quật cường, chỉ sợ…” Trên mặt Tư Vô Nhai lộ vẻ khó xử.
Ngay khi hắn cho rằng sư phụ sẽ nói lời ép buộc, lại nghe Lục Châu đạm mạc nói:
“Tự mình xem xét mà làm… Lui xuống đi.”
Tư Vô Nhai khẽ sửng sốt. Nhưng thấy sư phụ đã quay về ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hắn không dám tiếp tục nán lại, bèn đứng dậy nói:
“Đồ nhi cáo lui.”
“Bảo Phan Trọng giải khai tu vi cho ngươi, mang Khổng Tước Linh theo.”
“Đồ nhi đa tạ sư phụ!”
Tư Vô Nhai mừng rỡ nhặt Khổng Tước Linh lên rồi cung kính rời khỏi phòng.
Lục Châu xoay người lại, vừa định tiếp tục lĩnh hội Thiên thư thì chợt nhìn thoáng qua bức tranh chữ treo trên tường.
Hải thượng sinh minh nguyệt, Thiên nhai cộng thử thì.
Trên đời này có chuyện trùng hợp vậy sao?
Nếu ứng theo bức tranh chữ này thì lão phu vẫn còn một đồ đệ nữa?
“Thì?”…
Bạn cần đăng nhập để bình luận