Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1630

“Ngươi cũng biết về hoàng liên?” Lục Châu kinh ngạc hỏi.
“Huyền Vi Thạch của trẫm lấy từ nơi đó… Bạch Long Ngọc vốn là vật phẩm hợp cấp, nhờ có Huyền Vi Thạch mới tấn thăng lên hằng cấp. Nửa tháng trước, một tiểu tử mập ngu xuẩn dẫn theo hơn ngàn tu hành giả hoàng liên giới, mưu toan động đến mỏ Huyền Vi Khoáng Thạch của trẫm! Hoàng liên chả có thứ gì đáng giá ngoài Huyền Vi Thạch, ai cũng không được phép động vào. Mấy ngày trước trẫm đến Triệu phủ, vốn định nói việc này với ngươi… Ha ha, nhưng ngươi không muốn nghe, vậy thì trẫm đành phái người đến lấy mạng hắn.” Tần Đế cười ha hả nói.
“Xin hỏi Lục các chủ, Bách Kiếp Động Minh có thể là đối thủ của tám Mệnh Cách sao?”
Lục Châu nhướng mày, hai mắt nở rộ quang hoa. Lực lượng Thiên Tướng bám vào mắt, hình ảnh hiện ra.
Hắn nhìn thấy một màn vô cùng thê thảm, trong lòng không khỏi tự trách mình đã sơ sẩy.
Đây là tình cảnh sau đại chiến, rõ ràng là một trận huyết chiến trả giá đại giới.
Dưới mặt đất thi thể phơi đầy, tay cụt chân cụt văng ở khắp nơi. Toàn bộ thành trì đều là vết máu loang lổ, trên tường thành có không ít thi thể còn đang nhỏ máu.
Trong khắp các phố lớn ngõ nhỏ đều ngập tràn tiếng khóc. Trên thân trẻ con, phụ nữ, lão nhân đều đẫm trong máu và nước mắt.
Lục Châu tự nhận mình không phải chúa cứu thế, hắn không có ý định cứu vớt thiên hạ thương sinh, cũng không muốn trở thành đại thiện nhân… Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hắn dâng lên một cơn thịnh nộ chưa từng có.
Toàn thân Chư Hồng Cộng đều là máu, hắn đang buồn bã nhìn cảnh tượng trong thành.
Chư Hồng Cộng từ từ bay lên, đáp xuống tường thành, nhìn ra bên ngoài.
Thế giới bên ngoài thành trì khiến Lục Châu chấn động.
Trong phương viên trăm dặm quanh thành có chi chít tu hành giả, bách tính và binh sĩ đứng che chắn, mà đối diện bọn hắn chính là vô số thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn, có thi thể người, có thi thể hung thú.
Sau cuộc chiến, từng người còn sống đứng thẳng người lên.
Chư Hồng Cộng khó khăn há miệng, dùng hết lực lượng nguyên khí tàn dư trong cơ thể mà hét lên: “Chúng ta… thắng rồi!”
Tất cả mọi người trong và ngoài thành phủ phục xuống quỳ bái.
[Ting ! được 522.420 người quỳ bái, thu hoạch được 522.420 điểm công đức.].
Chư Hồng Cộng nhắm mắt lại, mỉm cười rồi ngất đi.
Cũng chính lúc này, Triệu Hồng Phất ngồi trên Đương Khang bay tới, đón lấy hắn.
Chỉ tiếc Lục Châu không nhìn thấy một màn này, Chư Hồng Cộng mất đi ý thức, Lục Châu cũng chỉ nhìn thấy một mảnh hắc ám.
[Ting ! đệ tử Chư Hồng Cộng đã thoả mãn điều kiện xuất sư, xin hỏi có xuất sư hay không?].
Lục Châu không biết vì sao Hệ thống lại cho Chư Hồng Cộng lại xuất sư lúc này.
Thấy tình trạng thê thảm của Chư Hồng Cộng sống chết không rõ, Lục Châu vốn định từ chối cho xuất sư. Nhưng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ từ khi Chư Hồng Cộng nhập môn…
Chư Hồng Cộng không có thiên phú, không có năng lực, chỉ dựa vào hạt giống Thái Hư cải tạo thể chất cho hắn, chịu đựng rất nhiều khổ cực không thua gì các sư huynh, vừa nhu nhược vừa nhát gan, có lúc lại ỷ thế hiếp người, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ xông pha chiến đấu, thể hiện phong phạm nam nhân…
Hắn sợ đắc tội sư huynh, sợ hãi sư phụ. Các đồng môn trong Ma Thiên Các đều được hắn nịnh nọt không ít. Rất nhiều người cho rằng hắn là kẻ ngu ngốc, trên thực tế có lẽ hắn mới là người sống tỉnh táo nhất trong số các đồng môn.
Có lẽ điều kiện xuất sư không phải là tu vi, không phải là công pháp hay sáng tạo ra một loại kỹ xảo nào… mà là một loại “trưởng thành” không thể dùng vật chất để đo lường, trưởng thành đủ để có năng lực làm điều mình muốn và chịu trách nhiệm đến cùng.
Mà Chư Hồng Cộng hôm nay đã làm được.
Thuận theo bản tâm, Lục Châu thu hồi thần thông, thầm mặc niệm: “Xuất sư.”
[Ting ! Đệ tử Chư Hồng Cộng thành công xuất sư.].
[Đệ tử sau khi xuất sư nhập thế sẽ cung cấp nhiều điểm thưởng hơn cho sư phụ.].
[Ban thưởng một tấm Thẻ Ngẫu Nhiên. Sử dụng thẻ này sẽ thu hoạch được một đạo cụ trân quý.].
[Chư Hồng Cộng sau khi xuất sư, thu hoạch được tư cách khai sơn lập phái và truyền đạo thụ nghiệp, hạn mức đồ tôn cao nhất: ba người.].
[Dạy dỗ Chư Hồng Cộng sẽ không thu hoạch được điểm công đức nữa.].
“Sử dụng.”
[Ting ! thu hoạch được một tấm Thẻ Sơ Thuỷ.].
Có thế thôi à?
Trong mắt Tần Đế, Lục Châu lúc này tựa như đang ngẩn người. Hắn thoả mãn cười nói:
“Như thế vẫn chưa đủ, dù ngươi là cân bằng giả cũng phải bị thiên địa ràng buộc. Quy Khư Trận lấy thiên địa làm ngục giam, các ngươi sẽ đều sẽ chôn cùng trẫm.”
Đây cũng là nguyên nhân Tần Đế không gấp gáp ra tay với tất cả mọi người. Hắn bật cười, tiếng cười ha hả truyền đi khắp Quy Khư Trận khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Trong các không gian độc lập, những tu hành giả khác cũng liên tục lắc đầu.
“Hắn điên rồi!”
Tần Đế liếc mắt nhìn đám người, Tinh Bàn nở rộ bao trùm cả Quy Khư Trận.
Toàn bộ không gian độc lập hợp nhất lại với nhau.
Ly Sơn tứ lão xuất hiện, tứ đại thị vệ bị trọng thương thoi thóp cũng hiện ra. Bốn mươi chín kiếm khách bị thương không nhẹ, cấp tốc bay tới đứng phía sau lưng Tần Nhân Việt.
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Minh Thế Nhân đều trở về chỗ cũ, đứng chắn phía trước đám người Ma Thiên Các.
Ly Sơn tứ lão nhìn Tần Đế tóc tai bù xù, tỏ vẻ cực kỳ khó hiểu. Thôi Minh Quảng nói: “Bệ hạ làm sao vậy?”
Ánh mắt Tần Đế có hơi tan rã, trạng thái tinh thần uể oải nhưng ý chí lại rất kiên định. Hắn nâng tay lên chỉ về đám người phía trước, hạ lệnh: “Giết sạch.”
Ly Sơn tứ lão nhìn đám người, trong lòng không đủ tự tin nên vẫn đứng yên bất động.
Tần Đế nhận ra suy nghĩ của bọn hắn, bèn ném ra một đoàn pháo hiệu.
Bên ngoài Quy Khư Trận, Phạm Trọng nhìn về phía U Huyền Điện, muốn tiến vào nhưng lại bất lực.
Hắn nhìn thấy một số lượng lớn tử sĩ đang bay vào Quy Khư Trận.
“Tử sĩ do Tần Đế bồi dưỡng?!” Phạm Trọng nhíu mày, “Quy Khư Trận chỉ có thể vào không thể ra. Xin lỗi hai vị, Phạm mỗ bất lực!”
Nghe đồn Tần Đế bồi dưỡng một nhóm tử sĩ có thực lực tương đương với bốn mươi chín kiếm khách. Nay tận mắt nhìn thấy mới biết thì ra lời đồn là thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận