Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1215

Tiêu Vân Hoà cười nói: “Lục huynh có tâm ý này ta đã rất vui mừng, có trị được hay không cũng không quan trọng. Hai ngàn năm qua, ta đã tìm vô số y sư cao minh nhưng không một người nào trị được. Y thuật của bọn họ trác tuyệt nhưng cũng đành bó tay bất lực trước Mệnh Cung bị huỷ hoại.”
“Sau đó ta bắt đầu tự mình tìm kiếm phương pháp. Có rất nhiều phương pháp ngay cả bản thân ta cũng không biết có tác dụng gì không. Lục huynh trị không được cũng là việc bình thường.”
Tư Vô Nhai đứng một bên lúc này cũng lên tiếng:
“Tu hành giới nhìn như tàn khốc nhưng thực ra lại rất công bằng. Nếu có thể dễ dàng khôi phục thì tu hành giả cao giai chẳng phải sẽ đứng trên ngôi cao vĩnh viễn hay sao? Thiên đạo luân hồi, mạnh được yếu thua, tự cổ chí kim đều như thế. Về việc này, Tiêu tiền bối hãy nhìn thoáng một chút, đừng quá cố chấp.”
Tiêu Vân Hoà mỉm cười: “Trẻ con dễ dạy, Lục huynh, ta càng ngày càng hâm mộ huynh nha…”
Lục Châu vuốt râu nói: “Nín hơi ngưng thần, thủ hộ đan điền.”
Lục Châu nâng tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một đoá lam liên xanh thẳm.
Lam liên vừa ra, liên toạ và năm Mệnh Cách trong Mệnh Cung của Lục Châu đều lập loè quang mang cộng hưởng.
Điều này nói rõ thủ đoạn trị liệu cũng tăng lên theo tu vi. Lục Châu trầm giọng nói: “Tán.”
Toàn bộ Thái Huyền chi lực trong cơ thể Lục Châu dồn hết vào trong lam liên, rơi vào người Tiêu Vân Hoà.
Lấy Dưỡng Sinh điện làm trung tâm, sinh cơ bốn phía như thuỷ triều kéo tới. Xung quanh Dưỡng Sinh điện, cây cối hoa cỏ cấp tốc sinh trưởng.
Đám đại nội cao thủ hưởng thụ nguồn sinh cơ tưới tiêu, một số binh sĩ có vết thương cũ trong người đứng ở phụ cận cũng được sinh cơ rửa sạch, toàn thân khoẻ khoắn trở lại. Bọn hắn lập tức nằm rạp dưới đất, dập đầu quỳ lạy.
Mấy người Ma Thiên Các đã tập mãi thành quen, chỉ là sinh cơ quá mức cường đại vẫn khiến bọn hắn kinh ngạc.
Trong Dưỡng Sinh điện, Tiêu Vân Hoà hoàn toàn bị chấn kinh.
Hắn nhìn vào khu vực Mệnh Cung của mình, một phần Mệnh Cung bị tổn hại đang được sinh cơ chữa trị phục hồi.
Tuy rằng khu vực được chữa trị không quá lớn nhưng lại khiến hắn kích động không thôi, khó lòng kiềm chế cảm xúc.
Hai ngàn năm!
Hai ngàn năm qua, hắn vẫn luôn tìm kiếm phương pháp trị liệu thương tổn, nay được Lục huynh trợ giúp, rốt cuộc cũng có đường sống.
“Chú tâm vào.” Lục Châu nhắc nhở.
Tiêu Vân Hoà lập tức bình tĩnh trở lại, ngồi xếp bằng xuống, chuyên chú hấp thụ năng lượng sinh cơ.
Lục Châu thu tay lại, khẽ nói: “Phương pháp giống nhau nếu dùng lại sẽ không còn hiệu quả như ban đầu, hãy trân quý cơ hội này.”
Nói xong, Lục Châu xoay người nhìn về phía khác.
Việc còn lại phải xem chính Tiêu Vân Hoà.
Lam liên hoàn toàn nở rộ. Bên ngoài Dưỡng Sinh điện có rất nhiều người tụ tập. Đám người Ma Thiên Các cũng có mặt.
Hoa Vô Đạo nhìn cảnh tượng xung quanh, không khỏi tán thưởng: “Ai da, sinh cơ đến thật đột ngột, nơi này thoáng chốc đã trở thành rừng nguyên sinh rồi.”
Tả Ngọc Thư nói: “Đây là lần đầu tiên huynh trưởng tạo ra nhiều sinh cơ như vậy.”
Phan Ly Thiên nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Các chủ làm ra động tĩnh cũng không phải lần một lần hai, quen là được.”
Lãnh La rất tán thành, không nói gì thêm.
Chừng một canh giờ sau, sinh cơ mới từ từ tiêu tán.
Tiêu Vân Hoà hấp thu xong, có hai vị trí trên Mệnh Cung được khôi phục, đường Mệnh Cách tuyến cũng dần xuất hiện trở lại.
Điều này có nghĩa là hai Mệnh Cách đã được chữa trị thành công.
Lục Châu và Tư Vô Nhai không rõ giờ khắc này tâm tình Tiêu Vân Hoà thế nào, chỉ thấy hai mắt hắn sáng rực như muốn bốc lên hoả diễm, cánh tay run rẩy, bật cười ha hả, hai mắt đỏ ửng.
Lặp đi lặp lại chừng mười lần như vậy, rốt cuộc Tiêu Vân Hoà cũng tỉnh táo lại, nhận ra mình có hơi thất thố.
Tiêu Vân Hoà kiềm chế tâm tình kích động, đứng dậy chắp tay vái Lục Châu một cái thật sâu. “Thật xin lỗi, ta thất lễ rồi.”
“Lão phu có thể lý giải. Mất đi Mệnh Cách như đoạn hai tay, nay tìm lại được thì vui vẻ cũng là bình thường. Chỉ là… hai Mệnh Cách này của ngươi còn cần phải khôi phục thêm một đoạn thời gian, hiện tại ngươi chưa phải là chín Mệnh Cách chân chính. Phải cẩn thận.” Lục Châu dặn dò.
“Đa tạ Lục huynh đã nhắc nhở.” Tiêu Vân Hoà lại vái Lục Châu một cái. “Sau này Lục huynh cần đến ta, xin cứ việc gọi.”
Lục Châu nghĩ ngợi một chút rồi quay đầu nói với Tư Vô Nhai: “Ngươi có muốn nói gì không? Tiêu tháp chủ chính là Tháp chủ tiền nhiệm của Hắc Tháp.”
Tư Vô Nhai nói: “Tiêu tháp chủ, ta có một việc muốn nhờ.”
“Mười việc cũng được mà, không sao hết.”
“Ngài có phù chỉ phù văn thông đạo không?”
Tiêu Vân Hoà đáp: “Ngươi vừa hỏi đã hỏi ngay cái khó nhất… Cũng may là ngươi hỏi ta. Phù văn thông đạo chỉ có phù văn sư mới làm ra được, nhưng ta có thể tìm một số bản vẽ đưa cho ngươi.”
“Vậy xin đa tạ.” Tư Vô Nhai cười nói.
Tiêu Vân Hoà xoay người nhìn về phía Lục Châu. “Lục huynh, ta còn có lời này không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.”
“Lục huynh đại chiến với hai đại trưởng lão Hắc Tháp Bạch Tháp khiến người ta nhìn mà than thở. Chắc hẳn sau trận chiến này, Hắc Tháp Bạch Tháp không còn dám khinh thường Lục huynh, bọn hắn sẽ lựa chọn nhượng bộ lui binh. Nhưng ta thấy Lục huynh dường như không thèm để ý đến vũ khí của hai đại trưởng lão thì phải.” Tiêu Vân Hoà nói.
“Vũ khí?”
Lục Châu đúng là đã quên mất việc này.
Trần Vũ Vương sử dụng Hư Không Kích, Diệp Lưu Vân dùng một thanh chuỷ thủ, còn Hứa Trần và Sử Ưu Nhiên dùng vũ khí gì? Hình như do thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn nên hắn không có chú ý, chỉ lo dùng đại chiêu.
Tiêu Vân Hoà lúng túng nói: “Cũng phải, Lục huynh có nhiều bảo vật như vậy, sao thèm để ý mấy thứ kia.”
Lão phu rất để ý đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận