Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 714

Giang Phó khom người nói với người trong phòng: “Thánh chủ, người đã đến.”
“Rất tốt.” Trong phòng truyền ra một giọng nói già nua trầm thấp lộ vẻ mệt mỏi.
Kèn kẹt !
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng nhìn về phía cửa phòng, thầm đoán xem kẻ chủ mưu theo dõi Chư Hồng Cộng rốt cuộc là ai. Là đế sư Đại Viêm? Là người của thập đại danh môn đang ngấp nghé Ma Thiên Các? Hay là một tên fan cuồng như lời Chư Hồng Cộng nói?
Cửa mở ra, bên ngưỡng cửa xuất hiện một lão giả tóc xám trắng với tấm lưng còng.
Khi người nọ vừa xuất hiện, hai mắt Lục Châu toả sáng… Thì ra là ngươi, lão gia hoả này! Tính ra thì mối quan hệ giữa Cơ Thiên Đạo và lão già này không hề cạn, đây chính là Thánh chủ Cổ Thánh Giáo Chư Thiên Nguyên đã lui về ở ẩn từ lâu.
Nhưng trước mắt không phải là lúc để hồi tưởng, hơn nữa Lục Châu vẫn phải giả vờ như không biết hắn là ai để xem lão gia hoả này rốt cuộc muốn làm gì.
“Bái kiến Thánh chủ!”
Đám người khom lưng hành lễ. Giang Phó lên tiếng giới thiệu: “Thánh chủ, vị này là Lục lão tiên sinh, nhờ có ngài ấy giúp đỡ đánh ngất thiếu chủ nên thuộc hạ mới có thể mang thiếu chủ về.”
Xưng hô không tệ. Lục Châu âm thầm gật đầu.
Lão nhân được gọi là Thánh chủ nhìn về phía Chư Hồng Cộng đang nằm im như lợn chết dưới đất, nhướng mày nói:
“Ta đã biết bái tên đó làm thầy sẽ không có kết cục gì tốt mà! Nhìn bộ dạng của nó xem, chẳng có vẻ gì là giống với Thánh chủ Cổ Thánh Giáo là ta cả!”
Sau khi khinh bỉ một phen, Thánh chủ Chư Thiên Nguyên nhìn sang Lục Châu, nghi hoặc hỏi: “Ngươi không có vẻ gì là sợ hãi nhỉ?”
“Vì sao phải sợ?” Lục Châu hỏi.
Chư Thiên Nguyên nhìn Lục Châu đầy dò xét, sau đó gật đầu nói: “Thú vị đấy.”
Lúc này Giang Phó cũng lên tiếng: “Lục lão tiên sinh, thật không dám giấu giếm, vị bát tiên sinh Ma Thiên Các này chính là con ruột của Thánh chủ chúng ta.”
Nói nhảm. Lão phu vừa nhìn thấy hắn đã biết rồi.
Nhưng Lục Châu vẫn phải gật gù. “Thì ra là thế.”
“Thế nên ngài không thể giết thiếu chủ được.” Giang Phó nói thêm.
“Chẳng trách ngươi lại ngăn cản ta ra tay.”
Thánh chủ Chư Thiên Nguyên nói: “Ngươi vốn có ý muốn giúp đỡ, chuyện này không ai nợ ai. Giang Phó, tiễn vị lão tiên sinh này rời đi.”
“Chờ một chút.” Lục Châu bỗng nói.
“Còn có việc gì?”
“Lão phu có hơi tò mò… Nếu Chư Hồng Cộng là đệ tử Ma Thiên Các, vì sao ngươi không tìm tới tận cửa bái phỏng viếng thăm mà lại phái người lén lút theo dõi hắn làm gì?” Lục Châu hỏi. Chưa làm rõ ràng mọi chuyện thì sao có thể rời đi. Hơn nữa lão gia hoả này rõ ràng là không muốn đến gặp Cơ Thiên Đạo.
Chư Thiên Nguyên đáp: “Lục lão tiên sinh, ngươi quản hơi nhiều rồi đó.”
“Dù sao người này là do lão phu mang tới, lão phu đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng.” Lục Châu nói.
Chư Thiên Nguyên nhíu mày: “Chuyện của Cổ Thánh Giáo mà ngươi cũng muốn nhúng tay?”
“Đây không phải là đáp án lão phu muốn nghe.”
Câu trả lời này càng khiến Chư Thiên Nguyên nghi hoặc. Hắn lại lần nữa dò xét Lục Châu. “Tu vi không tệ, chẳng trách lại ăn to nói lớn thế này… Nghe Giang Phó nói ngươi còn muốn giết khuyển tử?”
“Ma đầu chẳng lẽ không nên giết?” Lục Châu cố ý nói.
“Trước khác nay khác. Tuy rằng ta không mấy thích Cơ lão ma, nhưng hắn vẫn là đệ nhất cửu diệp đương thời. Thế giới này vốn là cường giả vi tôn, hắn dùng sức một người để nâng Thái Hư Kính, chiếu rọi thương sinh, giết dị tộc, trừ man di. Về điểm này ta rất bội phục hắn… Đại đệ tử Vu Chính Hải của hắn còn hết lòng vì thiên hạ, liều mình bảo vệ lão bách tính. Chẳng lẽ những việc này không đáng để ngươi tôn trọng?” Chư Thiên Nguyên nói.
Vừa nói xong, Chư Hồng Cộng dưới đất cũng đã tỉnh lại. Hắn giật mình đứng bật dậy nhìn xung quanh.
Giang Phó khom người hành lễ: “Thiếu chủ!”
Chư Hồng Cộng nhìn trái nhìn phải. “Cái gì mà thiếu chủ? Đây là đâu? Vừa rồi ai đánh ngất ta? Đúng là đồ không biết xấu hổ, có giỏi thì đừng đánh lén, bước ra đây cùng ta đánh tay đôi nè!”
Lục Châu chỉ biết câm nín.
Nghiệt đồ này, đúng là lão phu đã ra tay quá nhẹ.
“Thiếu chủ bớt giận! Thánh chủ đã đợi người rất lâu rồi.” Giang Phó nhắc nhở.
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nhìn lướt qua Lục Châu rồi nhìn đến Chư Thiên Nguyên đứng trước cửa phòng.
Các tu hành giả trẻ tuổi xung quanh đều đồng loạt quỳ xuống: “Bái kiến thiếu chủ!”
Chư Hồng Cộng đờ mặt ra.
Chư Thiên Nguyên kích động bước tới nói: “Nhi tử của ta… chắc con đã chịu không ít khổ cực với Cơ lão ma, nhìn xem con gầy thành thế này đây!”
Lục Châu câm nín.
Trong mười tên đồ đệ, chỉ có Chư Hồng Cộng là béo tròn nhất, ăn ngon ngủ kỹ nhất. Chư Thiên Nguyên sao có thể không biết xấu hổ tới mức nói ra những lời này?
Lời này khiến Chư Hồng Cộng giật nảy mình, hắn lui lại hai bước, ghét bỏ nói: “Đừng đụng vào ta… ngươi là ai hả?”
“Ta là cha của con.” Chư Thiên Nguyên cao giọng nói, vẻ uy nghiêm.
Chư Hồng Cộng lại lui về sau, liếc nhìn đám người rồi nói: “Muốn chiếm tiện nghi của ta hả?”
“Nhìn lại cái thân con xem, có điểm nào đáng giá để ta chiếm tiện nghi không?” Chư Thiên Nguyên lườm hắn một cái.
Chư Hồng Cộng quan sát tình huống trước mắt, xem ra có vẻ không khả quan. Sau đó hắn nhìn về phía lão đầu đã đánh ngất mình, thầm nghĩ xem đây là nhân vật hung ác nào.
Còn lại mấy tên vớ va vớ vẩn trước mắt có vẻ không quá mạnh, chỉ có lão già đang muốn chiếm tiện nghi mình là khá khó chơi. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cần gì phải lấy cứng chọi cứng với bọn hắn.
“Hắc hắc… các ngươi nhận lầm người rồi. Kỳ thực ta chỉ là một người bình thường mà thôi.”
Vừa dứt lời.
Phụt !
Chư Hồng Cộng thả một quả rắm vang trời.
Thế này thì ai mà chịu được? Giang Phó và Chư Thiên Nguyên đồng thời lui về sau.
Cơ hội tới rồi! Chư Hồng Cộng đạp mạnh chân, quát lớn một tiếng: “Cáo từ!”
Ầm!
Ui da !
Vừa xoay người lại, Chư Hồng Cộng đã đâm sầm vào vách tường viện, đâm mạnh đến mức mặt mũi sưng vù.
Hắn không bay lên được, cũng không thể gọi ra pháp thân.
Giang Phó hoảng hốt, vội quỳ một gối xuống nói: “Xin lỗi thiếu chủ, vừa rồi trước khi đến đây ta đã phong bế kỳ kinh bát mạch của ngài.”
Chư Thiên Nguyên chạy tới đỡ Chư Hồng Cộng đứng dậy, miệng liến thoắng: “Nhi tử, con không sao chứ? Chiêu này của Giang Phó là Nhị Chỉ Phong Huyệt, một trong những tuyệt học của Cổ Thánh Giáo, con không phát hiện ra cũng rất bình thường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận