Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 223: Năm tháng là một con dao mổ heo

Bảy ngày trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Trong mấy ngày này, ngoại trừ việc tu luyện, thời gian còn lại của Tiểu Diên Nhi đều dành để trông chừng lão ăn mày Phan Ly Thiên.
Phan Ly Thiên chẳng làm gì cả, không uống rượu thì sẽ lăn ra ngủ, chẳng khác gì đám ăn mày nàng thấy trong khu chợ ở Canh Tử Trấn.
Từ sáng đến tối Phan Ly Thiên chẳng khác gì bùn loãng không trát được tường, lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm đến mọi chuyện, ở đâu dễ chịu thì nằm ở đó phơi nắng, lại còn kỳ đất trên người.
“Tiểu nha đầu… ngươi ngày nào cũng nhìn lão hủ chằm chằm không thấy chán hay sao?!” Phan Ly Thiên vừa uống rượu vừa híp mắt nói.
“Sư phụ dặn ta trông chừng ngươi… Phải rồi, ngươi làm sao vào được bên trong bình chướng?” Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ hỏi.
“Muốn biết không?”
Phan Ly Thiên nhìn xung quanh một chút, ngoại trừ hai nữ tu Diễn Nguyệt Cung ra thì không còn ai khác.
Tiểu Diên Nhi khẽ gật đầu.
Phan Ly Thiên cười ha hả: “Ngươi biết lão hủ thích điểm nào ở ngươi nhất không?”
“Điểm nào?”
“Thẳng thắn chân thành, không làm bộ làm tịch.”
“Hì hì, các sư huynh sư tỷ đều khen ta như vậy đó.” Tiểu Diên Nhi rất tự kỷ nói.
“Vậy ngươi có thể nói cho lão hủ biết… trên Kim Đình Sơn này có người nào họ Phan không?” Phan Ly Thiên nói.
“Có chớ.”
“Là ai?”
“Chính là ngươi chứ ai!”
Phan Ly Thiên ho khan hai tiếng mới tiếp tục nói: “Ý lão hủ là, một người khác.”
Ngón tay Tiểu Diên Nhi mân mê lọn tóc, nàng nhảy từ trên cành cây xuống nói: “Ngươi nói Phan Trọng hả? À, nhắc tới mới để ý, ngươi họ Phan, hắn cũng họ Phan, ngươi là cha hắn sao?”
Gương mặt khô quắt già nua của Phan Ly Thiên méo xệch như bị trúng gió.
“Lão hủ… lão hủ không phải họ Phan, chỉ thuận miệng hỏi thôi mà…”
“Vậy thì lạ thật đó. Phan lão đầu, ngươi chỉ là một lão ăn mày bình thường, sao lại không sợ sư phụ ta giết ngươi?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Khụ khụ khụ…” Phan Ly Thiên nghẹn lời. “Đã nói lão hủ không phải họ Phan.”
“Được rồi… Vậy mau nói cho ta biết, làm sao ngươi vào được trong bình chướng?”
Phan Ly Thiên nở nụ cười khô khốc. “Lưới đánh cá dù tinh vi đến đâu cũng sẽ có kẽ hở…”
Tiểu Diên Nhi nghe mà chẳng hiểu ra làm sao.
Phan Ly Thiên thấy tia nắng mặt trời đã đổi hướng bèn ngồi dậy xoay người về phía mặt trời rồi tiếp tục nằm xuống, tay chống cằm nói: “Tiểu nha đầu, Phan Trọng… chết rồi sao?”
“Hắn mệnh lớn mới gặp được sư phụ ta… Nếu không nhờ sư phụ ban thưởng cho hắn Lục Dương Công thì e là hắn đã chết từ lâu.” Tiểu Diên Nhi tự hào nói.
“Vậy thì tốt rồi… Hắn sống trên núi như thế nào?”
“Yên tâm đi, con trai ngươi sống ở đây rất tốt.” Tiểu Diên Nhi điểm mũi chân phóng lên cành cây.
Phụt !
Phan Ly Thiên vừa mới uống một ngụm rượu đã phun ra sạch sành sanh.
“Lão hủ thật không phải họ Phan mà… Hơn nữa tuổi tác lão hủ đã cao, sao lại có nhi tử nhỏ như vậy.”
Tiểu Diên Nhi khẽ gật đầu nói: “Đúng nha, nói có lý lắm.”
Phan Ly Thiên hài lòng gật đầu rồi nịnh nọt nói: “Nha đầu, cho lão hủ thêm chút rượu đi… loại rượu ủ một trăm năm ấy, được không?”
“Được thôi, nể tình cháu trai ngươi, ta lấy cho ngươi uống.” Tiểu Diên Nhi tỏ vẻ đương nhiên.
Phan Ly Thiên đầu đầy nghi hoặc.
Ngay khi Phan Ly Thiên đang cảm thấy lồng ngực tức nghẹn đến mức không muốn nói chuyện, đến mức hết đường chối cãi, thì bỗng nhiên từ phía Ma Thiên Các truyền tới âm thanh ba động trầm thấp.
Ông !
Ngay sau đó, trên bầu trời Ma Thiên Các xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.
Ở chính giữa vòng xoáy là từng điểm quang mang lập loè.
Tất cả mọi người trên Kim Đình Sơn đều dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía Ma Thiên Các.
Đồng thời, năng lượng trong bình chướng Kim Đình Sơn bị hút vào vòng xoáy, bị vòng xoáy chậm rãi hấp thu.
Vòng xoáy lúc này chẳng khác gì cơn lốc vòi rồng giữa biển.
Các nữ tu Diễn Nguyệt Cung đã sớm xem mình là đệ tử Kim Đình Sơn. Thấy cảnh tượng này, các nàng hoảng hốt nói: “Mau đi thông tri cho Hoa trưởng lão, tam tiên sinh, ngũ tiên sinh và cửu tiên sinh!”
Động tĩnh lớn ở Ma Thiên Các đã khiến cho mọi người chú ý.
Hoa Vô Đạo, Đoan Mộc Sinh, Chu Kỷ Phong, Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi và các nữ tu Diễn Nguyệt Cung đều tụ tập bên ngoài Ma Thiên Các.
Ngay cả Phạm Tu Văn bị trọng thương đang tịnh dưỡng trong phòng cũng phải mang theo thương thế gian nan bước ra ngoài, nhìn về Ma Thiên Các ở đằng xa.
Dù là người kiến thức rộng rãi như Phạm Tu Văn, khi nhìn thấy vòng xoáy trên bầu trời Ma Thiên Các cũng vô cùng kinh ngạc và nghi hoặc…
Chân mày hắn cau lại, miệng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ… lão ma đầu định hấp thu lực lượng của bình chướng để miễn cưỡng duy trì tu vi?”
Từ góc nhìn của hắn thì năng lượng bình chướng Kim Đình Sơn đang không ngừng bị hút vào cơn lốc xoáy phía trên Ma Thiên Các.
“Trận nhãn?”
Phạm Tu Văn nhận ra chỗ cao nhất trên lốc xoáy chính là trận nhãn của tầng bình chướng.
Trận nhãn này có thể khống chế toàn bộ bình chướng Kim Đình Sơn.
Một số tu hành giả khi bố trí trận pháp thường sẽ giấu trận nhãn vào một xó xỉnh nào đó không ai chú ý đến để tránh bị người ta tìm thấy nhược điểm.
Ngoài ra, trận nhãn cũng là nơi chữa trị trận pháp và quán thâu năng lượng vào.
Địa thế ở Kim Đình Sơn cực tốt, rất thích hợp để bày đại trận, tạo thành một tầng bình chướng mạnh mẽ khiến thập đại danh môn chính đạo đều phải chùn bước. Không ngờ trận nhãn lại nằm ở nơi cao nhất trên Ma Thiên Các.
Nhưng cảnh tượng trước mắt chính là !
Năng lượng bình chướng bị hấp thu! Đây là tình huống gì?
Điều này sẽ làm suy yếu bình chướng Kim Đình Sơn! Làm giảm lực phòng ngự Ma Thiên Các!
Trận pháp là thứ cực kỳ quan trọng đối với một thánh địa tu hành.
Chẳng hạn như rõ ràng thực lực của Chính Nhất Đạo rất yếu, nhưng vì có Thanh Ngọc đàn nên vẫn có thể sống tạm bợ đến hiện tại.
Hay như bát đàn của Vân Tông, trên mỗi đàn đều là thánh địa tu hành có trận pháp phòng ngự riêng biệt.
Phạm Tu Văn không thể hiểu nổi Ma Thiên Các đang làm gì.
Cứ tiếp tục như vậy thì bình chướng Kim Đình Sơn sẽ biến mất. Khi đó danh môn chính đạo lại tấn công lần nữa thì Ma Thiên Các phải ngăn cản như thế nào?
Ông !
Vòng xoáy chấn động ngày càng mãnh liệt.
Phạm Tu Văn quyết định lại gần nhìn xem.
Trong khoảng thời gian sắp tới, Ma Thiên Các là chốn dung thân duy nhất của hắn. Nếu Ma Thiên Các xảy ra chuyện thì hắn sẽ chẳng còn nơi nào để đi.
Cố nén vết thương đau nhức trên người, Phạm Tu Văn gian nan đi về phía Ma Thiên Các.
Không bao lâu sau hắn đã đến phụ cận.
Hả?
Sao lại có một lão ăn mày nằm ở đây?
Phạm Tu Văn là nhân vật bậc nào, nhìn thấy lão ăn mày, hắn cẩn thận đánh giá rồi hỏi: “Ngươi là ai?”
Lão ăn mày nằm nghiêng dưới đất, mắt nhìn theo hướng Ma Thiên Các, đưa lưng về phía Phạm Tu Văn. Nghe tiếng người nói chuyện, lão lười biếng xoay người lại nhìn ra sau…
Phan Ly Thiên hơi sửng sốt nhìn ngũ quan của Phạm Tu Văn. Phạm Tu Văn đã bị huỷ dung từ lâu, nay không đeo mặt nạ nên trông khá doạ người.
“Lão hủ đến xin rượu… rượu ngon lắm… muốn uống một ngụm không?” Phan Ly Thiên cầm hồ lô rượu giơ lên.
Phạm Tu Văn không tiếp tục đi về phía Ma Thiên Các, đứng ở đây đã có thể thấy rõ toàn cảnh.
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Phạm Tu Văn trầm giọng nói.
Hắn không phải là kẻ dễ bị lừa như Tiểu Diên Nhi.
Có thể xuất hiện ở Ma Thiên Các thì sao có thể là người bình thường?
Phan Ly Thiên cười ha hả vài tiếng: “Lão hủ là ai chẳng quan trọng… ngươi có vẻ đang bị thương rất nặng.”
“Không liên quan gì đến ngươi.”
“Lão hủ vào Nam ra Bắc đã gặp gỡ đủ loại người… Tiểu tử, đừng có phách lối.” Lão ăn mày nói với giọng điệu của trưởng bối.
Phạm Tu Văn khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Ngươi gọi ta là tiểu tử?”
“Sao hả?” Phan Ly Thiên híp mắt nhìn Phạm Tu Văn.
Phạm Tu Văn bật cười ha hả. “Một tên hậu sinh vãn bối nho nhỏ có mắt không tròng mà thôi. Ta không thèm chấp ngươi.”
“Lão hủ cũng không thèm chấp ngươi.”
Hai người lườm nguýt nhau một cái rồi quay đi nhìn về phía Ma Thiên Các.
Năm tháng là một con dao mổ heo.
Đã chém gọt hai người đến mức không còn nhìn ra bộ dáng cũ, chẳng ai nhận ra ai.
Tuy lão ăn mày trông sắp già chết tới nơi, bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng Phạm Tu Văn không hề buông lỏng phòng bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận