Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1341

Ngay khi long quyển sắp tiêu tán, Vương Siêu cấp tốc bay tới trước mặt Chư Hồng Cộng, tay cầm kiếm chém xuống.
Kiếm này mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa, kiếm cương dài đến ngàn mét. Chư Hồng Cộng thu hồi kim hoàn, dùng song quyền kẹp lấy.
Đám người quan chiến lập tức kinh hô.
“Thánh chủ thật lợi hại!”
Chư Hồng Cộng ngẩng đầu nhìn gương mặt vặn vẹo của Vương Siêu: “Ta lại ngăn được rồi.”
Vương Siêu thấy hắn đỡ đòn có vẻ nhẹ nhàng, không khỏi phẫn nộ nói:
“Ngươi giả heo ăn thịt hổ?”
“Cái gì mà giả heo với không giả heo? Hôm nay sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của bản đại gia!”
Ông !
Kim sắc pháp thân đột nhiên vọt tới, kim hoàn trong tay quét ngang một vòng. Mười một mảnh lợi nhận trên kim hoàn bay ra chém vào cương khí hộ thể của Vương Siêu.
Phanh phanh phanh…
Cương khí hộ thể nứt toác.
Vương Siêu bị doạ đến kinh hãi, lập tức thu hồi kiếm cương bay thấp xuống.
“Hình như tốc độ của ta nhanh hơn ngươi.” Chư Hồng Cộng cũng hạ xuống, song quyền như ngọn núi lớn một trái một phải đánh tới.
Vương Siêu vội vàng đạp đất phóng về phía chân trời.
Nhưng kim sắc pháp thân đã chờ đợi sẵn, lập tức đè xuống. Ầm!
Nắm đấm của pháp thân đánh vào người Vương Siêu. Vương Siêu kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi.
“Thánh chủ đại nhân uy vũ!”
“Thánh chủ đại nhân uy vũ!”
Đệ tử Hồng Giáo hô vang trời.
Chư Hồng Cộng quay đầu lại phất tay: “Bình thường thôi. Nhớ năm đó khi còn ở Mãnh Hổ Sơn ta còn bá khí hơn nhiều.”
Đúng lúc này, Vương Siêu hai mắt đỏ bừng tràn ngập sát khí phóng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tên mập lùn chết tiệt, chết đi cho ta !”
Chư Hồng Cộng đang khoe khoang với các huynh đệ Hồng Giáo, vừa xoay người lại thì đã muộn, đành gọi ra cương khí hộ thể, dùng song quyền che chắn.
Kiếm cương đâm xuyên qua tầng cương khí hộ thể, chĩa thẳng vào trái tim Chư Hồng Cộng.
Nhưng mũi kiếm vừa chạm vào da thịt thì bị ngừng lại, phát ra thanh âm thanh thuý.
“Hả?” Vương Siêu cảm thấy kỳ quái.
Chư Hồng Cộng nhếch miệng cười một tiếng: “Thấy Bảo Thiền Y của lão tử thế nào?”
“Bảo Thiền Y?”
Chư Hồng Cộng nhếch môi cười tà khí, âm trầm nói: “Dám trào phúng lão tử, lão tử chặt đầu ngươi.”
Vừa nói hắn vừa ném Lệ Ngân Quyền Sáo ra ngoài. Pháp thân bắt lấy quyền sáo, hai đạo quyền cương to lớn như hai ngọn núi một trái một phải ập xuống.
“Tà thuật?!”
Vương Siêu hoàn toàn không ngờ được pháp thân có thể linh hoạt đến mức này, chỉ có thể cho rằng đây là tà thuật.
Ầm!
“A !” Vương Siêu kêu lên một tiếng thảm thiết.
“Lần nữa.”
Pháp thân lại vung quyền cương. Oanh!
Vương Siêu phun máu tươi tung toé.
Chư Hồng Cộng thu hồi quyền sáo, đứng bên trên pháp thân. Kim hoàn vờn quanh, mười một mảnh liên diệp như lợi nhận chém về phía Vương Siêu.
Phanh phanh phanh…
Vương Siêu đã bị trọng thương, sao còn là đối thủ của Chư Hồng Cộng. Lợi khí nhẹ nhõm phá vỡ tầng cương khí hộ thể của hắn.
Chú thích của tác giả: Lão bát phục dụng Mệnh Cách Chi Tâm tốt hơn của lão nhị, trong số đó còn có Mệnh Cách của hải thú chi vương. Hết chú thích.
Xoẹt !
Một diệp chém vào yết hầu. Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi co lại.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
“Thánh chủ đại nhân uy vũ!”
Chư Hồng Cộng không dám dương dương tự đắc như lúc nãy mà quay đầu nhìn về phía pháp thân của mình.
Sau một phen chiến đấu, hắn đã hiểu được bước đầu về pháp thân. Còn có kim hoàn với mười một mảnh liên diệp kia, uy lực còn lớn hơn cả quyền sáo của hắn.
Vương Siêu bị đánh bay ra xa, lăn lộn dưới đất. Hắn gian nan quay đầu nhìn về phía hai tên huynh đệ đồng hành.
“Các ngươi… các ngươi… còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Hai người này chỉ đứng nhìn từ xa, không có ý định tham dự chiến đấu. Thấy hắn bị hao tổn một Mệnh Cách mà cả hai vẫn giữ được bình tĩnh như vậy?
“Lão đại… ngươi bị thương rồi.”
Vương Siêu tức giận muốn giết người, nhưng hắn còn phải dựa vào hai người này, đành tập tễnh đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm vào Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng cười nói: “Đây chỉ là bắt đầu thôi, hình như ta càng ngày càng lợi hại.”
“Ngươi…”
“Ta cái gì? Đây là do ngươi tự tìm.”
Vương Siêu âm trầm nhìn Chư Hồng Cộng. “Hôm nay… ta sẽ huyết tẩy Đại Khánh. Các ngươi một người cũng đừng hòng thoát.”
Hắn đã không còn cố kỵ gì nữa, hao tổn một Mệnh Cách khiến hắn hoàn toàn mất đi lý trí.
“Lại đây!” Hắn ra lệnh cho hai tên huynh đệ.
Hai bạch bào nam tử lập tức bay tới, rút kiếm ra.
“Giết sạch đám người này cho ta, Đại Khánh chỉ có bấy nhiêu cao thủ. Hắn không có Mệnh Cách…” Vương Siêu vừa chỉ vào Chư Hồng Cộng vừa nói.
Chư Hồng Cộng nhíu mày. “Ngươi mà dám động đến ta, sư phụ ta nhất định sẽ huyết tẩy Đại Minh.”
“Chờ ngươi còn sống rồi hãy nói câu này.” Vương Siêu vung tay.
Đúng lúc này, một tên huynh đệ đứng bên trái Vương Siêu đột nhiên huy kiếm.
Bạch sắc kiếm cương chém ngang một đường trông như cánh quạt, nhưng mục tiêu của nó không phải Chư Hồng Cộng mà là Vương Siêu.
“Các ngươi…” Vương Siêu trợn trừng mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Bạch bào nam tử đứng bên phải Vương Siêu cũng vung kiếm, chém vào bụng Vương Siêu mấy đạo kiếm cương.
Vương Siêu bị lực chấn bay rơi thành một đường vòng cung, đáp xuống đất, pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi co lại.
Hắn lại mất một Mệnh Cách.
“Xin lỗi lão đại, quốc sư có lệnh phải giết chết ngươi.”
Trên mặt Vương Siêu tràn đầy vẻ không cam lòng, trong mắt lại ngập đầy kinh hãi. “Vì… vì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận