Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1210

Nói xong, Lam Hi Hoà nhẹ nhàng bay lên không trung, như một bông tuyết bay ra khỏi Bạch Tháp.
Nữ hầu thấy thế, vội vàng hỏi: “Tháp chủ, ngài muốn đi đâu?”
“Ta ra ngoài giải sầu một chút.”
Hồng liên giới.
Trong một khu rừng rậm âm u tại khu vực hỗn loạn của Triệu Văn Quốc.
Ngũ trưởng lão Bạch Ốc Hàn Môn sau khi xác nhận xung quanh không còn ai mới lặng lẽ đào xới dưới đất, lôi ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm.
Cầm Mệnh Cách Chi Tâm trên tay, hắn mỉm cười nói: “Một khi vận may đến thì uống nước cũng nhặt được trân châu. Ai mà ngờ tới ta có thể nhặt được thứ này?”
Ngũ trưởng lão tuổi tác không nhỏ. Trong Bạch Ốc Hàn Môn, hắn cực kỳ tinh thông về các loại hung thú và Mệnh Cách thú. Thế giới này không thiếu điều lạ, luôn có một số hung thú bề ngoài xấu xí tầm thường nhưng thật ra lại là Mệnh Cách thú.
Trong tay hắn chính là Mệnh Cách Chi Tâm của Huyền Điểu.
Hầu hết Huyền Điểu đều có màu đen, hình thể nhỏ bé trông như chim yến. Riêng con Huyền Điểu này lại có màu đỏ. Vào thời kỳ ấu niên, trông nó chẳng khác gì Loan Điểu phổ thông, một khi tụ tập cùng đàn Loan Điểu thì rất khó có thể phân biệt được, thế nên khi nó bị giết chỉ có mình ngũ trưởng lão để ý tới.
Ngũ trưởng lão cất Mệnh Cách Chi Tâm vào ngực, phủi phủi bụi đất trên người, tâm tình vui sướng vô cùng.
“Ta chẳng muốn ở lại Bạch Ốc Hàn Môn thêm một khắc nào nữa, toàn một đám ngu xuẩn. Muốn ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa… phải tự mình tìm cách.”
Ngũ trưởng lão sờ sờ cằm suy tư một lúc, trong lòng nghĩ tới Lục Châu.
Vị tiền bối này đột nhiên quật khởi, hẳn là đang thiếu nhân thủ. Với năng lực của ta, kiếm một chức trưởng lão chắc là không thành vấn đề.
Cứ làm như thế.
Trước đó phải tìm một nơi yên tĩnh để khai Mệnh Cách.
Ngũ trưởng lão bay về phía đông nam, không bao lâu sau đã nhìn thấy một mảnh phế tích. Hắn tìm đến một xó xỉnh để ẩn nấp, vô cùng cẩn thận.
Trong lòng ngũ trưởng lão lúc này mới thở phào một hơi.
“Xin chào.”
Bên ngoài mảnh phế tích đột nhiên vang lên tiếng chào hỏi.
Ngũ trưởng lão giật bắn mình, lập tức đứng lên đi ra khỏi phế tích, nhìn thấy đằng xa là một người trẻ tuổi.
“Ngươi là…?”
“Ta đang tìm người.”
Ngũ trưởng lão cực kỳ cẩn thận và đề phòng. “Ngươi tìm người thì đến phế tích làm gì?”
Nơi này là khu vực hỗn loạn của Triệu Văn Quốc, ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm. Người này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ…
Người trẻ tuổi hắng giọng nói: “Ta đang tìm sư huynh của ta. Huynh ấy cao cỡ này này, thích ra vẻ lãnh khốc lạnh lùng, đương nhiên là so với ta thì vẫn kém một chút.”
Ngũ trưởng lão lắc đầu liên tục. “Không biết.”
“Thì thôi vậy.” Người trẻ tuổi nhìn trái nhìn phải rồi gãi gãi đầu. “Kỳ quái, rõ ràng nơi này chính là vị trí sư huynh ta thiêu đốt hắc sắc phù chỉ mà.”
Ngũ trưởng lão thấy hắn thật phiền, bèn chỉ tay về phía tây nói: “Ngươi qua bên kia tìm thử đi.”
“Đa tạ.” Người trẻ tuổi bay về phía đó.
Ngũ trưởng lão lắc đầu thầm nói: “Đám thanh niên không biết trời cao đất dày, gặp phải hung thú thì đừng oán trách ai.”
Ngũ trưởng lão quay trở về mảnh phế tích, tìm một xó xỉnh càng khó thấy hơn rồi ngồi xuống, lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm ra.
Có lẽ do đã mong chờ quá lâu, hắn không nỡ lập tức sử dụng mà nâng niu viên Mệnh Cách Chi Tâm trong tay để thưởng thức, nước mắt chảy xuống.
Rốt cuộc cũng mãn nguyện.
Xốc lại tinh thần, ngũ trưởng lão gọi ra pháp thân cỡ nhỏ. Nhìn liên toạ, trong lòng hắn không khỏi kích động một phen.
Hắn hít sâu một hơi, vừa định đặt Mệnh Cách Chi Tâm vào…
Gâu !
Tiếng chó sủa đột ngột vang lên cắt ngang tâm tình tốt đẹp của ngũ trưởng lão.
Hắn lại giật mình, bực bội quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Nơi đó có một con hung thú trông giống hệt chó đang thè lưỡi nhìn hắn.
Ngũ trưởng lão lập tức kinh hỉ thốt lên: “Hung thú Cùng Kỳ?”
“Ngươi cũng biết?” Trên đầu tường, người trẻ tuổi ngồi vắt vẻo đong đưa chân, có vẻ kinh ngạc hỏi.
Ngũ trưởng lão giật nảy mình, ngẩng phắt đầu lên. “Ngươi ngươi ngươi… sao lại…”
“À, thật ngại quá, cẩu tử nhà ta thay ta lên tiếng chào hỏi đó mà. Ngươi đang khai Mệnh Cách hả? Ta không có cố ý làm phiền, ngươi cứ tiếp tục đi… Thật sự không cố ý mà, cứ làm đi a…”
Tâm tình ngũ trưởng lão cực kỳ không tốt.
Ngươi đi nhà xí ấy ấy có để người khác nhìn không hả?!
“Ta còn có việc, xin cáo từ trước.” Ngũ trưởng lão xoay người định rời đi.
“Đừng gấp gáp như vậy chứ, ta còn có việc muốn thỉnh giáo…”
“Nói đi.”
“Vừa rồi ta đến chỗ ngươi chỉ, không thấy ai cả.” Minh Thế Nhân nói.
“Việc này thì có liên quan gì đến ta? Không tìm thấy thì ngươi đi chỗ khác mà tìm!” Ngũ trưởng lão hết biết nói gì.
“Ta chỉ muốn hỏi đường, đừng có buồn bực như vậy chứ.” Minh Thế Nhân nghiêng đầu nhìn hắn.
“Người trẻ tuổi, đây là khu vực hỗn loạn, may mắn là ngươi gặp phải ta đó…”
Ngũ trưởng lão hậm hực phủi phủi quần áo, chuẩn bị rời đi.
Minh Thế Nhân gật gật đầu. “Đa tạ tiền bối dạy bảo, chẳng hay tiền bối xưng hô thế nào?”
“Ta là trưởng lão của Bạch Ốc Hàn Môn.” Ngũ trưởng lão chắp tay nói.
“Ta nhớ rồi… tạm biệt nha.”
“Ngươi không tiếp tục tìm người?”
“Tìm làm gì nữa, nhị sư huynh của ta là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta đi tìm huynh ấy chỉ là hình thức thôi, chủ yếu muốn thử thời vận xem có nhặt được viên Mệnh Cách Chi Tâm nào không ấy mà.” Minh Thế Nhân híp mắt cười nhìn chiếc túi treo bên hông ngũ trưởng lão.
Ngũ trưởng lão nhướng mày, cũng liếc nhìn Cùng Kỳ. “Điếc không sợ súng. Ngươi là người môn phái nào? Nếu muốn có Mệnh Cách Chi Tâm thì có thể gia nhập Bạch Ốc Hàn Môn.”
“Vậy thì không được, sư phụ sẽ đánh chết ta.” Minh Thế Nhân lắc đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận