Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1798: Tranh thủ bắt nạt ngươi

Ngu Thượng Nhung không cho là đúng, bắt đầu đấu võ mồm: “Chỉ là được tán đồng mà thôi, nếu loại sự tình này cũng đáng để khoe khoang thì e là địa vị của đại sư huynh tại Ma Thiên Các không đủ lớn.”
“Nhưng vẫn tốt hơn là không có.”
Hai người bắt đầu cãi cọ.
Đoan Mộc Điển cau mày nói: “Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Không có đạo lý, không có đạo lý!”
Lục Châu nhìn thấy năng lượng trong bình chướng đang quán thâu vào thân thể Vu Chính Hải, người khác cực kỳ khó phát hiện được.
Chờ quá trình quán thâu hoàn thành, Lục Châu mới xoay người đi ra ngoài, thản nhiên nói: “Đệ tử của lão phu đều là ngàn dặm mới tìm được một.”
Đoan Mộc Điển đi theo, lại cảm thấy không yên lòng mà nhìn về phía Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải cười nói: “Ta và gia sư đều là người giữ lời, sẽ không tự tiện động vào đồ vật bên trong.”
Nói xong hắn cũng bước ra.
Đám người trở lại tiểu viện, Đoan Mộc Điển rốt cuộc tiếp nhận hiện thực.
“Ngươi dẫn bọn hắn đến đây chỉ là vì muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng?”
“Ừ.” Lục Châu đáp.
Giây phút ngây người ngắn ngủi qua đi, Đoan Mộc Điển hỏi: “Vì sao chứ?”
“Được tán đồng sẽ gia tăng thiên phú và thực lực.”
“Chỉ có thế?”
“Còn có bốn Thiên Khải Chi Trụ nữa chưa đi.” Lục Châu nhìn Đoan Mộc Điển, “Cho nên cần ngươi dẫn ta đến đó.”
Đoan Mộc Điển đột nhiên phát hiện mình bị lão hồ ly này lừa gạt.
Khoảng thời gian này Điện chủ và thập điện cao thủ đều rất quan tâm tới bí ẩn chi địa. Lại thêm hiện tượng mất cân bằng tăng lên không ngừng, hung thú di chuyển, ba ngàn Ngân Giáp Vệ bị diệt, đại địa phân tách…
“Ngươi đừng nói với ta, các ngươi đã được những Thiên Khải Chi Trụ trước tán đồng, mà động tĩnh kia… cũng là do các ngươi làm?” Đoan Mộc Điển hỏi.
Lục Châu nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.”
Đoan Mộc Điển lập tức nhảy ra sau mấy mét, hai mắt trừng lớn: “Gia hoả xấu xa này, ngươi tính toán ta!”
Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn: “Tính toán ngươi?”
Đoan Mộc Điển có chút tức giận nói: “Ngươi đúng là to gan, dám trêu chọc Thái Hư? Chẳng trách Thái Hư phái người đến nói với ta phải cẩn thận thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ, thậm chí còn tăng cường nhân thủ. Không được, hôm nay ngươi phải theo ta trở về gặp Điện chủ mới có thể bảo toàn tính mạng.”
Trong nhận thức của hắn, Thái Hư mạnh như voi, mà cửu liên chỉ là sâu kiến, không cách nào so sánh được.
Lục Châu nhíu mày đánh giá Đoan Mộc Điển rồi nói: “Ngươi đúng là một con chó trung thành.”
Đoan Mộc Điển cả giận nói: “Ngươi dám mắng ta?”
“Lão phu mắng ngươi thì sao?” Lục Châu hừ lạnh, chắp tay sau lưng nói, “Thái Hư tự xưng là cân bằng thiên hạ, duy trì hoà bình khắp cửu liên, nhưng bọn hắn đã từng hỏi ý lê dân bách tính trong cửu liên chưa?”
“Việc này…” Đoan Mộc Điển nói không ra lời.
“Từ khi mất cân bằng đến nay, vô số sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, hung thú không hề kiêng nể từng bước xâm chiếm nhân loại. Đây là thứ Thái Hư muốn thấy?”
Lục Châu tự nhận mình không phải là chúa cứu thế, cũng không muốn làm người tốt, nhưng loại hành vi của Thái Hư khiến hắn rất khinh thường.
Đoan Mộc Điển kinh ngạc nói: “Có việc này?”
Diệp Thiên Tâm nói: “Tiền bối quanh năm ở Đôn Tang, không biết chuyện ngoại giới cũng là bình thường. Nếu ngài không tin thì có thể tự mình đến bất kỳ nơi nào trong cửu liên để tận mắt nhìn xem.”
Đoan Mộc Điển trầm mặc lại.
Lục Châu không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này, hắn còn phải đến Thiên Khải Chi Trụ khác, nhìn bộ dạng này của Đoan Mộc Điển mà muốn hắn hỗ trợ thì đúng là không quá hiện thực.
“Người có chí riêng, lão phu sẽ không ép buộc ngươi.” Lục Châu hạ lệnh, “Đi thôi.”
“Vâng.”
Bốn đệ tử tung người bay lên, theo sát phía sau Lục Châu bay về phía đoàn người Ma Thiên Các.
Bay đến trăm trượng, Lục Châu quay đầu nhìn, thấy Đoan Mộc Điển vẫn đứng yên tại chỗ suy nghĩ đến xuất thần.
Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, vì sao không nhắc tới tam sư đệ?” Dù sao Đoan Mộc Sinh cũng là hậu nhân của hắn.
Lục Châu lắc đầu nói: “Thời cơ còn chưa đến.”
Hắn còn chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa Lục Thiên Thông và Đoan Mộc Điển, tiết lộ quá nhiều chuyện sẽ dễ xảy ra vấn đề. Việc cấp bách trước mắt vẫn là được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.
Đúng lúc này, Đoan Mộc Điển ở phía sau bỗng nhiên quát to một tiếng: “Chờ một chút!”
Lục Châu nhướng mày nhìn hắn bay vọt tới trước mặt mình, khó hiểu hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Đoan Mộc Điển cao giọng nói:
“Chúng ta còn chưa phân thắng bại, sao có thể cứ thế mà rời đi.”
“Hả?”
“Ha ha ha… Lục Thiên Thông, ta cũng phải cho ngươi nếm thử tư vị bị bắt nạt!” Đoan Mộc Điển nói xong, lập tức đánh ra một đạo hắc sắc chưởng ấn.
Chưởng ấn đen như mực đánh về phía Lục Châu. Lục Châu cả kinh, điều động lực lượng Thiên Tướng hoá giải không gian đông kết, song chưởng ứng đối!
Oanh!
Cương ấn bạo phát. Trong mắt Đoan Mộc Điển tràn đầy hưng phấn nói: “Sảng khoái! Ngươi rất mạnh, nhưng không bá đạo bằng năm đó.”
Lục Châu nhíu mày: “Ngươi rất muốn thắng lão phu?”
“Nói nhảm!” Đoan Mộc Điển cười toe toét nói, “Lão Lục, thắng ngươi một lần không tính là quá đáng nha!”
“Ngươi dù sao cũng là đại thánh nhân, lấy mạnh hiếp yếu dù thắng cũng không vẻ vang gì.”
Lục Châu không muốn luận bàn cùng hắn, đòn sát thủ trong tay đều là thứ sẽ lấy mạng người. Mà nếu không dùng đến đòn sát thủ thì không có khả năng chiến thắng đại thánh nhân. Loại chuyện không có lợi này Lục Châu không muốn dây vào.
Đoan Mộc Điển cười ha hả nói: “Trước kia sao ngươi không nói câu này? Lão Lục, chính ngươi cũng đã từng nói, tu hành giới cho đến bây giờ không có cái gọi là cân bằng!”
Chưởng lực lại tăng lên, trong tay Đoan Mộc Điển bành trướng lực lượng ầm ầm rung động.
Oành!
Lục Châu né tránh, lập tức thi triển Thẻ Ẩn Tàng để che giấu lực lượng Thiên Tướng. Lực lượng Thiên Tướng quấn quanh người Lục Châu, lại thêm Thiên Ngân trường bào bảo hộ, ngăn cản toàn bộ lực xung kích.
“A?” Đoan Mộc Điển nghi hoặc nói, “Vậy mà không làm gì được ngươi?”
“Nếu chỉ có như vậy mà muốn đánh bại lão phu, ngươi còn kém xa lắm.”
“Ta không tin! Lại nào!” Thân ảnh Đoan Mộc Điển biến mất tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận