Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1412

Cùng lúc đó, trong một thùng thuốc đang bốc khói.
Tần Mạch Thương đột nhiên mở to mắt hô lên: “Thanh Thiền Ngọc của ta! Thanh Thiền Ngọc của ta…”
Hắn đứng bật dậy, vô cùng phẫn nộ.
“Tần thiếu chủ.”
Nam tử nho nhã đi tới nói: “Lần trước đã nói với ngươi, cần phải nhẫn nhịn, sao ngươi lại quên rồi?”
“Thanh Thiền Ngọc của ta bị hủy rồi! Sao ta có thể không giận cho được?!” Tần Mạch Thương giận dữ nói.
“Thanh Thiền Ngọc vạn năm đúng là thánh vật hiếm có, nhưng mất đi rồi thì về sau tìm lại cũng được… Còn Mệnh Cách mà không nhân cơ hội này để khôi phục thì xem như hoàn toàn mất hẳn.”
Nghe vậy, Tần Mạch Thương đành phải ngồi xuống.
Nam tử nho nhã tiếp tục nói:
“Theo ta thấy, Tần chân nhân đối với ngươi đúng là không tệ, nguyện ý đưa Huyền Mệnh Thảo cho ngươi dùng. Có Tần chân nhân hỗ trợ, ngươi còn sợ không báo được thù sao?”
Lửa giận trong lòng Tần Mạch Thương dần lắng lại, bèn hỏi: “Tần chân nhân đi ra ngoài rồi?”
“Ừ, Thánh Điện truyền đến tin tức có dị tượng xuất hiện, trong Thái Hư có đại năng quay trở về.” Nam tử nho nhã đáp.
“Đại năng?”
“Không phải ở Đại Cầm, hẳn là ở phía đối diện. Nếu như… ta nói nếu như, lần trước ngươi đi phía đối diện bị người ta lấy đi một Mệnh Cách, trùng hợp người này lại là vị đại năng vừa quay trở về thì ngươi có cảm tưởng gì?”
Tần Mạch Thương ngã ngồi vào trong thùng nước thuốc, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nam tử nho nhã lúng túng nói: “Ta cũng chỉ là đoán mò thôi. Nếu không có đám cân bằng giả này tồn tại thì Đại Cầm đã thống nhất toàn bộ các giới rồi.”
Trong lòng Tần Mạch Thương không khỏi buồn phiền. “Ngươi đừng nói nữa. Kẻ đoạt Mệnh Cách của ta, ta vĩnh viễn nhớ kỹ bộ dáng hắn! Hắn tuyệt đối không phải cân bằng giả!”
Nam tử nho nhã gật đầu: “Tốt, vậy ngươi càng nên cố gắng hơn. Ta đi ra ngoài trước, có chuyện gì thì gọi ta.”
Tần Mạch Thương ngồi trong thùng thuốc, trong đầu nhớ lại cảnh tượng ở hàn đàm và bộ dáng Lục Châu, lại nghĩ tới Thanh Thiền Ngọc, bàn tay nắm lại thành nắm đấm.
Lục Châu hấp thu sinh cơ trong Thanh Thiền Ngọc xong lại lấy ra năm viên Mệnh Cách Chi Tâm đặt ở trước mặt.
Mệnh Cách Chi Tâm của U Minh Lang Vương có thể cung cấp thị lực… Sau khi cùng Lam Hi Hoà đi một chuyến đến bí ẩn chi địa thì năng lực nhìn ban đêm có lẽ sẽ phát huy tác dụng không ít.
Hổ Giao và Hoành Công Ngư đều có năng lực ngự thuỷ, Lục Châu đã có nên không cần.
Xích Nhãn Trư Yêu có thể cung cấp tầng phòng ngự mạnh mẽ. Phòng ngự khác với năng lực, năng lực trùng thì không tốt, còn phòng ngự trùng sẽ gia tăng lực phòng ngự, có thể lưu lại làm dự bị.
Đương Hỗ cung cấp năng lực ngự hoả, cũng bị Lục Châu đào thải.
“Ba viên này cho ai thì thích hợp đây?” Trong đầu Lục Châu nghĩ tới các đồ đệ.
“Đồ nhi Ngu Thượng Nhung cầu kiến sư phụ.” Bên ngoài Dưỡng Sinh điện truyền đến thanh âm.
“Vào đi.”
Ngu Thượng Nhung ôm Trường Sinh Kiếm chậm rãi bước vào phòng.
Lục Châu nhớ trước đó hắn đại chiến với một trong ngũ hổ Hắc Diệu, bèn hỏi: “Bị thương rồi?”
Ngu Thượng Nhung cười đáp: “Chỉ là vết thương ngoài da, khoảng thời gian này đồ nhi ở Cửu Trọng Điện, thương thế đã khỏi hẳn.”
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Ngươi đã hấp thu Mệnh Cách Chi Tâm của Bồ Di chưa?”
“Đã hấp thu xong. Hình như Mệnh Cách Chi Tâm phổ thông không còn tác dụng với đồ nhi nữa.” Ngu Thượng Nhung nói.
Việc này cũng nằm trong dự liệu. Càng có nhiều Mệnh Cách thì tác dụng của Mệnh Cách Chi Tâm cấp thấp càng nhỏ. Ngu Thượng Nhung là thập nhất diệp, sau này muốn đề thăng cần có Mệnh Cách Chi Tâm cao cấp hơn.
“Mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm này ngươi và đại sư huynh ngươi cùng chia đi.” Lục Châu phất tay, ba viên Mệnh Cách Chi Tâm bay tới.
Ngu Thượng Nhung quét kiếm một đường, ba viên Mệnh Cách Chi Tâm chỉnh tề rơi vào vỏ kiếm, sau đó quỳ một gối xuống nói:
“Sư phụ đã cho quá nhiều, cái này…”
Lục Châu đưa tay ngắt lời hắn: “Ngươi cho rằng vi sư còn cần đến chúng?”
Ngu Thượng Nhung nghe vậy bèn gật đầu: “Đa tạ sư phụ. Đồ nhi còn một chuyện muốn nói.”
“Nói đi.”
“Trong trận chiến ở Kiếm Nam đạo, đồ nhi lại tiến thêm một bước. Đồ nhi cả gan xin sư phụ chỉ điểm thêm một lần.” Ngu Thượng Nhung nghiêm túc nói.
Lục Châu đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới trước mặt hắn. “Ngươi đi theo vi sư tu hành bao nhiêu năm rồi?”
Ngu Thượng Nhung hồi đáp: “Đồ nhi nhập môn muộn hơn đại sư huynh năm năm, tổng cộng đã bái sư hai trăm bảy mươi lăm năm.”
Lục Châu gật đầu, hồi tưởng lại tình cảnh Ngu Thượng Nhung mới về Ma Thiên Các, đảo mắt đã mấy trăm năm trôi qua, bèn thở dài nói: “Đúng là đã lâu không luận bàn với ngươi.”
Luận bàn?
Ngu Thượng Nhung giật bắn mình.
Lục Châu vung tay áo nói: “Kiếm đạo không có tận cùng. Hiện tại vi sư cũng muốn xem những năm này tu vi ngươi đã tịnh tiến bao nhiêu. Ngươi đi chuẩn bị một chút, lát nữa vi sư sẽ đến.”
Ngu Thượng Nhung cạn lời.
Sư phụ, là chỉ điểm, không phải luận bàn nha.
“Nhị sư huynh không hổ là người ta ngưỡng mộ nhất, không ngờ lại dám khiêu chiến với sư phụ! Tứ sư huynh, huynh không xem thử sao?” Chư Hồng Cộng hé mắt dòm ra khe cửa nói.
“Cái gì, nhị sư huynh khiêu chiến sư phụ?”
Minh Thế Nhân lập tức đẩy hé cửa bước ra, quay đầu nói với Cùng Kỳ đang nằm trong phòng: “Cẩu tử, chở ta đi xem nào.”
Gâu gâu gâu!
Cùng Kỳ vọt ra khỏi phòng như một trận gió, lao vụt về phía Dưỡng Sinh điện.
Minh Thế Nhân: “?”
Chư Hồng Cộng vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn nói: “Tứ sư huynh đừng tức giận… Đương Khang, lại đây chở tứ sư huynh!”
Trong quảng trường bên ngoài Dưỡng Sinh điện.
Vu Chính Hải giơ ngón cái ra trước mặt Ngu Thượng Nhung. “Nhị sư đệ, lần này đệ thắng.”
Sắc mặt Ngu Thượng Nhung thản nhiên như thường, nhìn về phía Dưỡng Sinh điện nói: “Đại sư huynh cần gì phải giễu cợt ta?”
“Không phải giễu cợt đệ, mà ta tán thưởng tận đáy lòng.”
“Con đường tu hành kiếm đạo còn dài, đao đạo cũng thế. Thay vì tán thưởng người khác, sao đại sư huynh không bắt chước ta, cùng tranh xem ai là dũng giả?” Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng.
Vu Chính Hải nghẹn họng.
“Nhị sư huynh!”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa từ xa chạy như bay tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận