Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 962

Hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung thản nhiên nhìn hắn, chín mảnh liên diệp từ trong pháp thân phiêu nhiên bay ra, theo sự điều động của nhị chỉ mà biến thành một con kim long uốn lượn đâm thẳng vào người nam tử một mắt.
Ba mảnh phá vỡ cương khí hộ thể của hắn, sáu mảnh còn lại theo thứ tự đâm xuyên qua lồng ngực nam tử.
Phanh phanh phanh…
Âm thanh của những lưỡi dao sắc bén đâm xuyên cơ thể vang lên tổng cộng sáu lần, sáu mảnh liên diệp ghim thẳng xuống mặt đất sau lưng nam tử.
Chiến đấu kết thúc.
Nguyên khí đầy trời tiêu tán, máu tươi ồ ạt phun ra. Hắc sắc khí thể tựa như làn sương mù tiêu tán trên không trung, hai cánh tay nam tử biến trở lại như trước. Mắt hắn trừng to muốn lồi ra, trong mắt ngập tràn vẻ không thể tin nổi.
Đây chính là ưu thế của những tu hành giả trảm liên, có thể tập kích đối thủ vô cùng bất ngờ. Hồng liên không có khái niệm trảm liên, vì thế không ai biết đối thủ còn có thủ đoạn như vậy.
Pháp thân hồng liên biến mất, nam tử lầm bầm một câu: “Còn có thể như thế?” Sau đó hắn rơi thẳng xuống đất.
Ngu Thượng Nhung thu hồi pháp thân, đưa mắt tìm kiếm Giang Tiểu Sinh, nhưng vị trí quan chiến chỉ còn lại một bộ áo choàng rơi dưới đất, sớm đã không còn lấy một bóng người.
Lúc này Ngu Thượng Nhung mới cúi đầu nhìn xuống ngực mình, thân hình vừa đáp xuống đất, hắn đã kêu lên một tiếng đau đớn rồi phun ra một búng máu.
Ngu Thượng Nhung ngồi xuống xếp bằng điều tức, trời bỗng đổ cơn mưa. Thời tiết thất thường ở hồng liên giới khiến Ngu Thượng Nhung không quá ưa thích, nhưng đối với cao thủ thì mưa không thể nào làm ướt người hắn. Giọt mưa còn chưa kịp chạm vào đã bị cương khí quanh người sấy khô.
Không biết đã qua bao lâu, khi cơn mưa dừng lại, Ngu Thượng Nhung mới thở phào một hơi, thương thế bình ổn hơn rất nhiều.
Đối với trận chiến ngày hôm nay, kỳ thực Ngu Thượng Nhung rất không vừa lòng. Đây là lần đầu tiên hắn bị thương khi chiến đấu với cao thủ cùng cấp.
“Ngu Thượng Nhung, đến bao giờ ngươi mới có thể mạnh mẽ như sư phụ đây?”
Ngu Thượng Nhung thu hồi suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía hai mảnh Trường Sinh Kiếm nằm dưới đất.
Từ khi vào Ma Thiên Các, hắn vẫn luôn sử dụng kiếm gỗ để tu luyện kiếm đạo. Về sau sư phụ ban thưởng Trường Sinh Kiếm, thanh kiếm này đã trở thành một bộ phận không thể tách rời trong sinh mệnh hắn.
Toàn thân Ngu Thượng Nhung rõ ràng hơi run rẩy. Hắn không dùng nguyên khí mà chậm rãi đi từng bước đến nhặt ‘đồng bọn’ của mình lên. Trường Sinh Kiếm từng hô phong hoán vũ khắp kim liên giới nay đã bị huỷ.
Thần sắc Ngu Thượng Nhung chết lặng thả nửa đoạn kiếm gãy vào trong vỏ, sau đó tra nửa phần còn lại vào vỏ. Như vậy, Trường Sinh Kiếm sẽ hoàn hảo không bị tổn hại.
Hắn hít sâu một hơi rồi nâng tay, thu bảo vật trong tay nam tử một mắt về. Chỉ một chiêu nhỏ nhặt như vậy thôi cũng khiến toàn thân Ngu Thượng Nhung đau đớn khó chịu.
Hắn ho khan hai tiếng rồi lắc đầu nhìn lên thiên không.
“Ngươi đúng là phế vật.” Ngu Thượng Nhung trước nay vô cùng tự tin lại lần đầu tiên dùng hai chữ ‘phế vật’ để đánh giá bản thân mình.
Tay cầm Trường Sinh Kiếm, sống lưng Ngu Thượng Nhung thẳng tắp đi từng bước về phía Vân Sơn.
Cùng lúc đó.
Lục Châu đang trên đường trở về, tốc độ của Bạch Trạch rất ổn định khiến hắn hài lòng. Khi nhìn thấy mười hai ngọn sơn phong Vân Sơn ở đằng xa, phía chân trời chợt truyền tới âm thanh quen thuộc.
Hí !
“Dừng lại.” Lục Châu hạ lệnh rồi ngẩng đầu nhìn sang, từ đằng xa Cát Lượng đang đạp không phi tới, hai mắt nó phóng xạ kim quang nhàn nhạt.
Chỉ trong giây lát Cát Lượng đã đến trước mặt Lục Châu.
“Tốc độ của ngươi không thua gì Bạch Trạch, sao bây giờ mới đến nơi?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Hí.
Cát Lượng kêu lên một tiếng ngắn ngủi rồi im lặng, dường như nó đang vô cùng mệt mỏi. Lục Châu lại càng khó hiểu, khi Bạch Trạch chạy đến đây cũng không thấy nó có vẻ mệt mỏi như vậy.
“Xoay một vòng nào.” Lục Châu hạ lệnh.
Cát Lượng nghe lời đạp không xoay tròn. Lục Châu nhìn thấy trên hai chân sau của nó có vết máu vừa khô lại, toàn thân cũng có những vết thương như roi quật.
Lục Châu nhảy khỏi lưng Bạch Trạch kiểm tra Cát Lượng thật kỹ, phát hiện nơi cổ nó có vết dây xích hằn lên. Chẳng trách Cát Lượng tới muộn, xem ra nó đã bị người ta vây bắt.
Với bản sự của Cát Lượng, tu hành giả bình thường không làm gì được nó. Có lẽ đối phương lợi dụng lúc Cát Lượng đang mệt mỏi vì băng qua Vô Tận Hải mà ra tay với nó.
“Toạ kỵ của lão phu mà cũng dám ngấp nghé?” Giọng Lục Châu trầm xuống.
Cát Lượng thở phì phò như thể đang đồng tình với Lục Châu, đầu nó khẽ gật.
“Ngươi có nhận ra kẻ đả thương mình không?”
Cát Lượng lại thở phì phò.
“Tốt, đợi sau khi thương thế của ngươi lành lại, lão phu sẽ giúp ngươi xả giận.” Lục Châu vỗ vỗ vào lưng ngựa, một đoá lam liên xuất hiện dung nhập vào cơ thể nó.
Cát Lượng vốn đang mệt mỏi vô cùng, nay được lam liên trị liệu trạng thái tinh thần dần dần khôi phục.
Ngay khi Lục Châu vừa định dẫn nó trở về Vân Sơn…
Hí !
Cát Lượng đột nhiên nâng vó hí một tiếng dài rồi điên cuồng đạp không chạy đi.
“Cát Lượng!” Lục Châu hạ lệnh. Nhưng Cát Lượng chẳng biết vì sao lại cắm đầu chạy mất, bóng dáng ẩn vào trong màn đêm.
Lục Châu hoàn toàn sững sờ, cho dù phải đối mặt cường giả thập diệp hắn cũng chưa từng thất thố như vậy.
Hắn cố ý đợi một lát nhưng Cát Lượng vẫn không trở về.
“Phản đồ, lão phu mà tóm được ngươi sẽ cho ngươi ăn một chưởng!” Lục Châu phất tay áo, sau đó nhìn sang Bạch Trạch. “Ngươi cũng muốn phản bội?”
Bạch Trạch vẻ mặt đầy hoang mang?
Lục Châu cũng chỉ thuận miệng mắng một tiếng xả giận mà thôi. Có lẽ xuyên không làm một lão nhân đã lâu nên Lục Châu càng lúc càng giống ông cụ non. Trong thế giới tu chân này, chỉ cần buông lỏng một chút sẽ mất mạng như chơi, có lúc hắn còn quên mất mình chỉ là một thanh niên.
Nếu không phải vì khai cửu diệp, Lục Châu bây giờ đã là một thanh niên anh tuấn tiêu sái rồi. Đáng tiếc chuyện này không thể vội vàng, hắn phải từ từ tích luỹ Thẻ Nghịch Chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận