Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1656

Hai ngón tay Lục Châu di động, toà lam liên lượn vòng bay lên, sáu mảnh lam diệp bay vèo vèo trong không trung.
Dưới sự khống chế của Lục Châu, lam diệp vạch qua cái bàn bên cạnh rồi cấp tốc bay trở về liên toạ.
Lam pháp thân biến mất, cái bàn vỡ ra từng mảnh, vết cắt rất chỉnh tề.
Lục Châu biết mình chưa kiểm tra được lực lượng của lam pháp thân mà chỉ mới khảo nghiệm độ linh hoạt của nó. Xem ra cũng không tệ.
Cho dù là pháp thân kim liên mười tám Mệnh Cách của hắn cũng không thể địch nổi một chưởng mang theo lực lượng Thiên Tướng của lam pháp thân.
“Mười tám Mệnh Cách…”
“Ra ngoài kiểm tra xem cảnh giới có vững chắc chưa mới được.”
Nếu ổn định, Lục Châu có thể nhân cơ hội này đến Câu Thiên Tác Đạo một chuyến. Nếu không ổn định thì lại trở về tu luyện chờ ngày vững chắc, đảm bảo quá trình thông qua Mệnh Quan phải thuận lợi nhất có thể.
Chỉ cần qua được Mệnh Quan thứ ba, Lục Châu sẽ trở thành chân nhân thật sự.
Lục Châu xem lại giao diện thọ mệnh:
Tuổi thọ còn lại: 28.459 năm.
Nếu không phải có mấy lần lưu lại Mệnh Cách Chi Tâm cho đồ đệ dùng tiếp, thọ mệnh của Lục Châu đã vượt qua con số 30.000 năm.
Hiện tại Lục Châu đã cẩn thận hơn nhiều. Lam pháp thân là quỷ hút máu, 28.000 năm tuổi thọ chẳng là gì với nó, đợi đến khi nó bước vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa thì bấy nhiêu còn chẳng đủ nhét kẽ răng. Hiện tại có thể tích lũy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, Thẻ Nghịch Chuyển lại trở thành bánh thơm trái ngọt.
Lục Châu điều chỉnh lại tốc độ lưu chuyển của Trấn Thọ Thung xuống còn 100 lần, sau đó hư ảnh loé lên, xuất hiện trên một ngọn sơn phong ở phía bắc đạo trường Nam Sơn.
“Năng lực của bốn Mệnh Cách hẳn là có thể cộng hưởng với nhau.”
Hai viên của hầu vương khiến tốc độ của hắn nhanh hơn trước rất nhiều, đạt tới một tầm cao mới.
“Năng lực của Hà La Ngư là gì đây?”
Lục Châu điều động khu vực Mệnh Cách Hà La Ngư, bốn khu vực Mệnh Cách đồng loạt sáng lên, hình thành cộng hưởng.
Ông !
Quanh Lục Châu xuất hiện mười đạo hư ảnh.
“Hà La Ngư, thú hoàng có mười thân một đầu… Thì ra là biến thành mười bóng ảnh.” Lục Châu lắc đầu nói.
Dùng để mê hoặc một số kẻ yếu thì còn được, chứ đối phó cao thủ thì chẳng bõ bèn gì.
Lục Châu lại nhìn tới Mệnh Cách thứ tám của Vọng Nguyệt Kình.
Hắn có tổng cộng sáu đại Mệnh Cách: Lục Ngô, Ung Hòa, Thiên Ngô chiếm hai ô, Hà La Ngư và Vọng Nguyệt Kình.
Năng lực của Vọng Nguyệt Kình là gì đây?
Lục Châu thôi động Mệnh Cách thứ mười tám. Đây là Mệnh Cách chân nhân, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Khu vực Mệnh Cách sáng lên, bốn đạo Mệnh Cách lại hình thành cộng hưởng.
Lực lượng Mệnh Cách phóng tới chân trời, quang trụ rọi vào bầu trời u ám, kinh lôi bổ xuống, mưa trút ào ào.
Lát sau, bầu trời khôi phục lại như trước.
Thế thôi à?
Lục Châu cau mày, cảm giác hai đại Mệnh Cách quá mức gân gà, không có chút tác dụng thực tiễn nào.
Sau đó hắn nhìn về phương bắc. Đến lúc nên đi một chuyến tới Câu Thiên Tác Đạo rồi.
Lục Châu không định mang theo những người khác, thậm chí cả Bạch Trạch cũng không gọi, thân ảnh hoá thành một đạo lưu tinh bắn vọt về phía Trùng Thiên Phong.
Hai ngọn Trùng Thiên Phong cao chót vót tới tận trời, xuyên thủng thiên khung. Câu Thiên Tác Đạo nằm trên đỉnh núi.
Hàng trăm hàng ngàn tu hành giả đang tới lui trên sườn núi với ý định lịch luyện xông qua Câu Thiên Tác Đạo. Có không ít tu hành giả trẻ tuổi đang bay tới bay lui.
“Quá khó. Lần này ta chỉ đi được một phần mười, hy vọng lần sau có thể tiến thêm một bước.”
“Chưởng môn đã nói phải đi được ít nhất một phần tư mới tính là có tư cách tranh đoạt vị trí đệ tử hạch tâm.”
“Đừng nản chí, đây là Câu Thiên Tác Đạo chỉ có chân nhân mới có thể vượt qua. Chúng ta đương nhiên không đi nổi, ráng đạt tới tiêu chuẩn là đủ.”
Đám người gật gù.
Phía sau, một lão giả ngồi tựa người vào cự thạch không ngừng nốc rượu, mắt nhìn về phía đám tu hành giả trẻ tuổi.
Lão giả ăn mặc rất đơn sơ tựa như ăn mày nhưng sạch sẽ hơn nhiều, mái tóc xoã tung, gương mặt đầy nếp nhăn.
Phần đông tu hành giả cho rằng lão giả này cũng đến xông Câu Thiên Tác Đạo.
“Lão nhân gia, ông đã ngồi đó nhìn mười năm, sao không thử xông qua?” Một người hỏi.
Lão giả cười đáp: “Ta đang chờ người.”
“Chờ người? Chờ ai thế? Có thời gian ngồi đây, lẽ ra ông cũng đã có thể xông pha mấy lần và đúc kết kinh nghiệm để lần sau cố gắng hơn rồi.”
Lão giả chỉ tựa lưng vào tảng đá, mỉm cười sâu xa: “Ta đang chờ một người hữu duyên.”
“Người hữu duyên?”
“Người này nhất định có thể đi qua Câu Thiên Tác Đạo.” Lão giả nói.
“Lão nhân gia thật là biết nói đùa. Chân nhân hẳn phải rảnh lắm mới có thể đến đây chơi… ông đang chờ chân nhân xuất hiện sao?” Người trẻ tuổi cười nói.
Lão giả không nói gì nữa.
Khi mọi người còn đang trêu ghẹo, từ xa có một thân ảnh đằng không bay tới, chỉ sau mấy hơi thở đã đáp xuống Trùng Thiên Phong.
Đám tu hành giả trẻ tuổi đều không nhìn thấy, thân ảnh kia quá nhanh, tốc độ vượt xa tu vi của bọn hắn.
Lão giả bỗng nở nụ cười. “Đến rồi.”
Lục Châu đến Trùng Thiên Phong, cố ý giảm tốc độ bay trên sườn núi.
Không ai quen biết Lục Châu nên cũng chẳng ai tiến tới chào hỏi. Nơi này mỗi ngày đều có rất nhiều người tới tới lui lui.
Lục Châu đi tới, ngẩng đầu nhìn về phía cây cầu lượn lờ trong mây mù, khẽ than: “Đây chính là Câu Thiên Tác Đạo?”
“Đúng vậy.” Lão giả đi tới bên cạnh Lục Châu.
Lục Châu hồ nghi nhìn sang. “Các ngươi đều đến đây để xông qua cầu?”
Lão giả mỉm cười nói: “Ta đang chờ ngươi.”
“Hả?”
“Ta đang chờ một vị chân nhân.”
Lục Châu nghi hoặc khó hiểu, cẩn thận quan sát lão giả trước mắt. Thấy hắn thần thái sang láng, gương mặt hồng hào, Lục Châu biết người này không phải ăn mày bèn nói:
“Lão phu không biết ngươi.”
Kỳ quái nhất là, thông tin về những người trẻ tuổi khác đều hiện ra rõ ràng, duy chỉ có lão giả này là Lục Châu không thể đọc được gì.
“Lão phu?”
Trong mắt lão giả loé lên ánh sáng, bật cười ha hả. “Ta biết ngươi.”
“Hả?”
Lục Châu càng cảm thấy người này quái dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận