Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1872: Mục đích của Thái Hư

Nghe được lời này, Khâm Nguyên mỉm cười đáp: “Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là tu hành giả năm xưa đã tiến vào Văn Hương Cốc để thông qua Mệnh Quan, tấn thăng thánh nhân.”
“Không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi vẫn chỉ là thánh nhân. Thiên phú năm đó rốt cuộc cũng hao hết rồi sao?” Khâm Nguyên trào phúng nói.
Trên mặt Trần Phu lộ vẻ xấu hổ.
Lục Châu nói: “Khâm Nguyên đã đồng ý với lão phu sẽ trợ giúp đệ tử Ma Thiên Các vượt qua Mệnh Quan.”
Lời nói kinh người. Trần Phu đánh bạo bước lên kéo tay Lục Châu, thấp giọng nói: “Nó là thượng cổ thánh hung, sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ ngươi. Nghe lời ta, đừng tin nó.”
“Lão phu tin là được.” Lục Châu đáp, “Ngươi không cần lo lắng.”
“Nhưng mà… nhưng mà…” Trần Phu thở dài.
Khâm Nguyên nói: “Không gì là không thể. Có lẽ ngươi rất kỳ quái không hiểu vì sao thượng cổ thánh hung như ta lại muốn giúp đỡ nhân loại các ngươi? Đáp án rất đơn giản: ta thích thế.”
Con nít ba tuổi cũng không tin ngươi!
Lục Châu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Những việc khác không cần hỏi nhiều, chỉ cần hiểu rõ một điều nó sẽ trợ giúp các ngươi là đủ.”
Lão phu sao có thể cho các ngươi biết lão phu đi lừa người ta nha? Đừng hòng! Nhất định phải giữ hình tượng trước mặt đám đồ đệ.
“Vâng.” Đám người khom người đáp.
Khâm Nguyên thoả mãn gật đầu rồi nói với Mạnh Trường Đông: “Bây giờ ngươi giới thiệu cho ta đi.”
Mạnh Trường Đông do dự nhìn về phía Vu Chính Hải: “Đại… đại tiên sinh.”
Vu Chính Hải lạnh nhạt nói: “Vẫn là ngươi làm thì tốt hơn, ta còn việc quan trọng phải làm rồi.” Vừa nói hắn vừa bay lên không trung.
“Đại sư huynh đừng đi, chúng ta còn chưa luận bàn xong.” Ngu Thượng Nhung bay theo.
“Ta phải đi xem ai thắng ai thua mới được!” Minh Thế Nhân cưỡi Cùng Kỳ bay đi.
Mạnh Trường Đông đành phải đánh bạo đi tới, giới thiệu với Khâm Nguyên về Ma Thiên Các và thập đại đệ tử.
Khi hắn giới thiệu về Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Khâm Nguyên đều gật đầu tán thưởng.
Đến Tư Vô Nhai, Mạnh Trường Đông chỉ uyển chuyển nói một câu: “Thất tiên sinh Ma Thiên Các là người thông minh nhất, đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, thất tiên sinh đã quy thiên rồi.”
“Quy thiên?” Khâm Nguyên kinh ngạc nói, “Ngay cả Ma… Lục các chủ cũng không có biện pháp gì?”
Mạnh Trường Đông lắc đầu.
Khâm Nguyên nhíu mày, trong lòng có chút mất mát. “Thật không có cách nào sao…”
“Lục các chủ vì việc này mà tìm kiếm Phục Sinh Hoạ Quyển, đáng tiếc cũng không cứu được thất tiên sinh.” Mạnh Trường Đông thở dài.
“Phục Sinh Hoạ Quyển…” Khâm Nguyên thì thào.
Sau khi Ma Thần đại nhân vẫn lạc quả thật đã chịu không ít khổ cực, ngay cả đồ nhi cũng không thể cứu nổi. Chẳng trách Ma Thần đại nhân không chịu nhận lấy Mệnh Cách Chi Tâm của ta, thì ra là vì không muốn thất tín với Khâm Nguyên tộc.
“Đây là chuyện cấm kỵ ở Ma Thiên Các, về sau đừng nhắc tới trước mặt Các chủ.” Mạnh Trường Đông căn dặn.
“Đa tạ nhắc nhở.” Khâm Nguyên gật đầu.
Mạnh Trường Đông tiếp tục giới thiệu. Khi nói tới Chư Hồng Cộng, Khâm Nguyên hơi nhíu mày: “Vị này thiên phú không tồi, nhưng mà vẻ ngoài có chút… không sáng sủa.”
“Tại Ma Thiên Các tuyệt đối không thể trông mặt mà bắt hình dong.” Mạnh Trường Đông thấp giọng nói.
“Cũng đúng, ngươi nói tiếp đi.”
“Còn lại là hai vị tiểu tổ tông…” Mạnh Trường Đông bắt đầu thao thao bất tuyệt về Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Lục Châu đã quan sát Khâm Nguyên hồi lâu, thấy trên người nó không có chút sát khí nào nên mới yên tâm kéo Trần Phu rời đi.
Trong toà kiến trúc cổ.
Trần Phu nói: “Lục lão đệ, ngươi làm sao hàng phục được Khâm Nguyên? Đó chính thượng cổ thánh hung nha!”
Lục Châu đạm mạc nói: “Thủ đoạn của lão phu cao cường, cho dù là thượng cổ thánh hung cũng phải thần phục.”
Phóng lao đành phải theo lao, lão phu phải dùng trăm ngàn lời nói đối để bù đắp vào chứ sao bây giờ, kiên quyết không dao động!
“Nhưng là…” Trần Phu cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Lục Châu nói sang chuyện khác: “Đại Hàn thế nào rồi?”
“Sáng nay Hoa Dận hồi âm về, nói là tình hình không mấy khả quan, bọn hắn đúng là người do Thái Hư phái tới! Hai vị chân nhân Đại Hàn là Nguỵ Thành và Tô Biệt đều bị trọng thương.” Trần Phu thở dài.
“Đối phương là ai?” Lúc trước Lục Châu từng suy đoán không phải là người Thái Hư, nhưng giờ lại nghe nói là Thái Hư phái tới nên cảm thấy rất nghi hoặc.
Trần Phu nói: “Không biết danh tính, chỉ biết là đến từ Thái Hư, tu vi cực mạnh, có thể là đạo thánh.”
“Đạo thánh?” Lục Châu nói, “Là Lê Xuân?”
“Không phải hắn. Hoa Dận nhận ra Lê Xuân vì đã gặp mặt mấy lần. Hơn nữa lần đó Lê Xuân đã thấy lệnh bài của Bạch Đế, không thể lớn gan làm liều như vậy.”
Đúng lúc này, Trần Phu cảm nhận được động tĩnh từ phù chỉ, bèn lấy ra thiêu đốt.
Hình ảnh của Hoa Dận xuất hiện trước mặt hai người.
“Sư phụ, Lục tiền bối.” Hoa Dận khom người nói, “Mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, bọn hắn không muốn tàn sát Đại Hàn mà là muốn tìm một người.”
“Tìm ai?” Trần Phu hỏi.
“Đây là chân dung của người đó.” Hoa Dận lấy ra một cuộn giấy, trải phẳng trước mặt hai người.
Lục Châu và Trần Phu nhìn kỹ, chỉ thấy người trong bức hoạ không phải Tiểu Diên Nhi thì còn ai vào đây!
Trần Phu nghi hoặc nói: “Là tiểu nha đầu?”
“Đây là tin tức đồ nhi thăm dò được từ hai vị chân nhân ở tây đô và đông đô. Lần này người tới có thế lực không nhỏ, bọn hắn vận dụng các phe thế lực trong Đại Hàn để điều tra tung tích Từ cô nương.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Thật to gan, dám đánh chủ ý lên đồ nhi của lão phu.”
“Thái Hư vẫn luôn muốn thu nhận tu hành giả có thiên phú tốt, tiểu nha đầu là nhân tài như vậy, bị bọn hắn để mắt tới cũng không có gì lạ. Khoảng thời gian này tiểu nha đầu có tiếp xúc với người nào trong Thái Hư không?” Trần Phu hỏi.
Lục Châu suy nghĩ cẩn thận một hồi.
Thiên phú của Tiểu Diên Nhi vốn là tin tức nội bộ trong Ma Thiên Các, gần đây thông tin chỉ rò rỉ có một lần, đó là lúc nàng được Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến tán đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận