Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 334: Thân phận của Ngu Thượng Nhung

Tư Vô Nhai chợt nhớ tới vừa rồi Diệp Thiên Tâm nói tu vi của nàng đã khôi phục được bảy tám phần.
Nhớ tới lúc nàng liên hợp với phe chính đạo vây công sư phụ rồi bị phế sạch tu vi cho đến khi bị trục xuất khỏi sư môn, chỉ mới một khoảng thời gian ngắn mà nàng đã khôi phục được tám thành tu vi. Làm sao Diệp Thiên Tâm làm được?
Chẳng lẽ đây là thiên phú đặc thù của Bạch Dân?
Tư Vô Nhai hồi đáp: “Ta sẽ giúp sư tỷ tiếp tục tìm kiếm.”
Diệp Thiên Tâm chậm rãi xoay người nhìn quanh.
Thấy tiểu trúc đơn giản thanh tĩnh được dùng làm trụ sở, nàng hỏi: “Đường đường là Giáo chủ Ám Võng mà lại ở nơi này?”
“Không còn cách nào, hiện tại tu vi ta đã mất hết, chỉ có thể cụp đuôi trốn ở đây.” Tư Vô Nhai nói.
“Làm tiểu nhân trốn ở sau lưng gây ra bao sóng gió mà đệ lại nói đường hoàng như vậy.” Diệp Thiên Tâm cười nhạo hắn.
Tư Vô Nhai xấu hổ cười một tiếng. “Hiện tại sư tỷ đang ở đâu?”
“Bốn biển là nhà.”
“Nếu lục sư tỷ không chê, có thể gia nhập Ám Võng của ta…” Tư Vô Nhai nói.
Diệp Thiên Tâm khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhìn thoáng qua tu hành giả mặc trường bào xám bên cạnh. “Thế nhân đều nói đệ là người rất biết tính toán. Bây giờ dám tính toán cả sư tỷ nữa sao?”
“Ta nào dám!” Tư Vô Nhai liên tục xua tay.
“Nói mới nhớ, khi còn ở Ma Thiên Các đệ cũng được xem là nhân vật phong vân. Tuy tính tình sư phụ không tốt nhưng cũng rất ít khi trách cứ đệ. Nói thật cho sư tỷ biết, tại sao đệ phải rời khỏi Ma Thiên Các?” Diệp Thiên Tâm nghiêm túc nhìn thẳng Tư Vô Nhai.
Lý do nàng rời khỏi Ma Thiên Các không giống những người khác. Thứ thúc đẩy nàng phản bội sư môn chính là chuyện ở Ngư Long thôn.
Nay hồi tưởng lại mới thấy mình sai hoàn toàn.
Những sư huynh sư đệ khác hẳn là không đến mức như nàng chứ?
Tư Vô Nhai thở dài một hơi. “Còn không phải vì đại sư huynh và nhị sư huynh sao?”
“Đại sư huynh và nhị sư huynh?” Trên mặt Diệp Thiên Tâm tràn đầy mờ mịt. Ngươi rời Ma Thiên Các thì liên quan gì đến bọn họ?
“Khi còn ở Ma Thiên Các hai người bọn họ đã thích phân cao thấp với nhau. Nếu không phải vì Ma Thiên Các có thiết luật thì hai sư huynh đã đánh nhau đến trời long đất lở rồi. Mấy năm nay bọn họ cũng đấu võ mồm không ít, ta không muốn đứng nhìn bọn họ tự giết hại lẫn nhau.” Tư Vô Nhai nói.
Diệp Thiên Tâm lắc đầu. “Chỉ có như vậy?”
Chỉ vì muốn can ngăn, lý do này không đủ!
“Những thứ còn lại sư tỷ phải hỏi đại sư huynh và nhị sư huynh.” Tư Vô Nhai nói.
“Tại sao phải hỏi bọn họ?” Diệp Thiên Tâm kỳ quái hỏi.
“Lục sư tỷ, tỷ cảm thấy nhị sư huynh như thế nào?” Tư Vô Nhai không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi ngược lại.
“Khiêm tốn hữu lễ, đối xử ôn hoà tử tế với mọi người… Huynh ấy chính nhân quân tử hơn bọn chính đạo nguỵ quân tử kia ngàn lần vạn lần.” Diệp Thiên Tâm nói.
Tư Vô Nhai gật đầu nói:
“Ở phía bắc Đại Viêm, áo mũ chỉnh tề thân đeo bội kiếm, chỉ muốn sống tốt, không tranh với ai, có Huân Hoa Thảo sáng nở tối tàn, từ trên xuống dưới dù là kẻ sĩ hay là thứ dân, bất kể phú quý hay là nghèo hèn, từ lời nói đến cử chỉ đều vô cùng khiêm tốn hữu lễ.”
Diệp Thiên Tâm ban đầu nghe không hiểu, nhưng nhớ tới ngữ khí của Tư Vô Nhai giống hệt vừa rồi nói ra nguồn gốc thân phận nàng, bèn cả kinh…
Nàng không mở miệng hỏi lại… đáp án không cần nói cũng biết.
Tư Vô Nhai tiếp tục nói: “Tin tưởng ta, sự tình vô cùng phức tạp, ta nhất định phải tra ra rõ ràng.”
Suy nghĩ của Diệp Thiên Tâm đã hỗn loạn.
Nhớ lại khi biết được thân phận Bạch Dân của bản thân, nàng đã từng hoảng hốt rất lâu.
Giờ nghĩ lại, có gì mà không thể tin được?
Quân tử…
Sao nàng không sớm nghĩ tới điểm này?
“Còn đại sư huynh thì sao?”
“Nói thật, ta không biết.” Tư Vô Nhai đáp. “Ta vốn định chờ sau khi đại nạn thọ mệnh của sư phụ đến, ta sẽ trở lại Ma Thiên Các để điều tra việc này. Đáng tiếc là… sư phụ lão nhân gia người không chịu nhận mình già, điểm ấy hẳn lục sư tỷ đã được lĩnh giáo.”
Diệp Thiên Tâm câm nín.
Đâu chỉ đơn giản là không chịu nhận mình già. Sư phụ hoàn toàn không khác gì thời kỳ đỉnh phong!
Nàng lại lần nữa nhớ tới thời điểm sư phụ gọi ra pháp thân cửu diệp, bèn nói: “Có lẽ sư phụ đã đột phá lên cửu diệp rồi.”
“Không có khả năng.” Tư Vô Nhai quả quyết nói.
“Ta tận mắt nhìn thấy.”
Tư Vô Nhai nín lặng.
Hắn rất muốn nói, sư tỷ à, nói chuyện giật gân phải chịu trách nhiệm nha!
Nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, Diệp Thiên Tâm đã lắc đầu. “Cũng có thể là do ta hoa mắt…”
Tư Vô Nhai lập tức thở phào một hơi. Sư tỷ nói chuyện kiểu này đúng là muốn lấy mạng hắn mà.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy không hợp lý. Nếu sư phụ thật sự đột phá cửu diệp thì còn để mặc bọn hắn làm càn khắp nơi sao? Người đã sớm mở ra pháp thân đi xử lý hết đám chính đạo kia rồi.
“Tuy ta không tán thành cách làm của đệ, nhưng vì đệ là người thông minh nhất trong số chúng ta, thế nên ta tin tưởng đệ… Thay ta vấn an đại sư huynh và nhị sư huynh.”
Nói xong, nàng xoay người đi về phía lối ra.
“Sư tỷ thật sự không cân nhắc đến việc gia nhập Ám Võng sao?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Không… Nhìn bộ dạng của đệ kìa, lo mà chiếu cố bản thân mình thật tốt đi.”
Nói xong câu này, thân ảnh Diệp Thiên Tâm cũng đã biến mất trong làn sương mù.
Diệp Tri Hành vội vàng khom người: “Cung tiễn lục tiên sinh.”
Trong lòng hắn thả lỏng hơn rất nhiều.
Tư Vô Nhai cười nói: “Nhắc tới mới nhớ, ngươi cũng họ Diệp… sao lại sợ lục sư tỷ như vậy?”
Diệp Tri Hành liên tục xua tay. Ai mà dám nhận vơ người nhà với lục tiên sinh?
“Đại sư huynh gần đây thế nào rồi?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Sau khi U Minh Giáo nắm Chính Nhất Đạo trong tay đã bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ. Hiện tại giáo chúng trong U Minh Giáo đã lên đến mấy vạn người, e là không bao lâu sau U Minh Giáo sẽ lại ra tay với mục tiêu kế tiếp.”
“Như vậy đại sư huynh sẽ không có thời gian chú ý đến chuyện trong cung.” Tư Vô Nhai lắc đầu thở dài.
“Giáo chủ, ý của ngài là…?”
“Chuyện bãi săn Nhữ Bắc, ta muốn đích thân đi một chuyến.” Tư Vô Nhai nói.
“Giáo chủ, tu vi của người đã mất hết, tuyệt đối không thể.”
“Có ngươi bên cạnh, ta rất yên tâm.”
“Thuộc hạ thề sống chết bảo hộ Giáo chủ!”
Thần Đô, trong Hoàng thành.
Cảnh Dương cung.
Mạc Ly ngắm nhìn gương mặt mình trong gương, tâm tình rất vui vẻ.
“Sư huynh, may mà lần này có huynh chữa thương cho ta.” Mạc Ly chậm rãi đứng dậy nói với nam tử cao lớn đứng bên ngoài tấm bình phong.
“Chúng ta là đồng môn, đừng khách khí.”
“Điện hạ đã nói một khi thành tựu đại nghiệp, sư huynh sẽ là người dưới một người trên vạn người.” Mạc Ly nhẹ nhàng cười.
Ba Mã chắp tay, lắc đầu nói: “Chỉ sợ sự tình không đơn giản như muội nghĩ.”
“Sư huynh, huynh vẫn cứ luôn thiếu quả quyết như vậy. Huynh yên tâm đi, kế hoạch lần này cực kỳ chu đáo, ngũ đệ tử Ma Thiên Các đang ở trong cung, đến lúc đó Thái hậu cũng sẽ đến Nhữ Bắc… Đã chết nhiều người như vậy, sao ta có thể tha cho bọn họ!”
Ba Mã nhớ tới cảnh tượng ở Liên Hoa đài, lắc đầu nói: “Không phải ta không tin muội… nhưng ta luôn cảm thấy lão ma đầu kia không đơn giản.”
“Chỉ sợ lão không dám tới…”
Mạc Ly cười nói. “Sư huynh, nói thật cho huynh biết, nhị hoàng tử đã đưa bản vẽ Thập Tuyệt Trận cho ta.”
Ba Mã mở to hai mắt.
Mạc Ly tiếp tục nói: “Ta phụng mệnh nhị hoàng tử, bố trí Thập Tuyệt Trận ở cả bốn thành của Đại Viêm…” Nàng quỷ dị cười một tiếng, trong giọng cười đầy vẻ dương dương tự đắc. “Trong đó có một nơi là Thượng Nguyên thành, nhưng đã bị đổi thành Nhữ Bắc. Chuyện này chỉ có ta và nhị hoàng tử điện hạ biết! Sư huynh, huynh chính là người thứ ba…”
Mạc Ly vừa cười vừa đi đến bên cạnh Ba Mã.
Ba Mã thở dài nói: “Cẩn thận, đùa với lửa có ngày chết cháy.”
“Có sư huynh ở đây, muội rất yên tâm.” Mạc Ly mỉm cười, để lộ má lúm đồng tiền động lòng người.
Thấy thế Ba Mã âm thầm nhíu mày.
“Thôi vậy, vì Lâu Lan.” Ba Mã không muốn nhìn Mạc Ly nữa, bèn quay người đi đến bên cửa sổ.
“Đúng vậy… sư muội mất nhiều năm như thế để ẩn nấp trong hoàng cung Đại Viêm, bao nhiêu khó khăn cũng chỉ có mình muội biết được. Bất kể là tu vi hay là trí tuệ sư huynh đều cao hơn muội rất nhiều… Chỉ cần hai chúng ta đoàn kết một lòng chung tay hợp tác, tất cả mọi chuyện sẽ không thành vấn đề nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận