Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1643

Nhưng không ngờ Lục Châu lại không bay lên mà ngược lại còn hạ thấp xuống, đến cách Doanh Câu chỉ có ba mét.
Doanh Câu càng thêm sợ hãi, toàn thân run rẩy phát ra tiếng kêu chói tai.
Lục Châu thu hồi lực lượng Thiên Tướng, quang mang trên người trở nên ảm đạm. Quả nhiên nỗi sợ hãi của Doanh Câu từ từ biến mất, thân thể dần hồi phục.
Việc này có liên quan đến lực lượng Thiên Tướng?
Lực lượng Thiên Tướng bắt nguồn từ Thiên thư Tam Quyển, là một loại lực lượng không ai biết tới, theo lý thuyết sẽ không khiến kẻ khác sợ hãi. Chẳng hạn như Thác Bạt Tư Thành, Thiên Ngô, Trấn Nam Hầu dù có cảm quan nhạy bén cũng không hề tỏ ra sợ hãi như Doanh Câu.
“Ngươi nhận ra lão phu?” Lục Châu đột nhiên hỏi.
Doanh Câu không đáp, chỉ thu mình lại, không dám nhìn Lục Châu.
“Ai đã nhốt ngươi ở chỗ này?” Lục Châu lại hỏi.
Doanh Câu há miệng, chậm chạp nói: “Chí… Tôn…”
Với tu vi của Lục Châu và Tần Nhân Việt căn bản không hiểu được Chí Tôn mạnh đến cỡ nào. Bọn hắn còn chưa rõ ràng thực lực của thánh nhân thì nói gì đến Chí Tôn?
Tần Nhân Việt ngưng trọng nói: “Không ngờ lại là Chí Tôn!”
Ngoại giới đồn rằng người nhốt Doanh Câu ở đây là tiên đế, để Doanh Câu thủ mộ cho hắn. Bây giờ xem ra chuyện không đơn giản như mọi người đã nghĩ.
Lục Châu nhìn Doanh Câu, đột nhiên hỏi: “Ngươi có muốn tự do không?”
Nghe vậy, đám người Ly Sơn tứ lão, Tần Nhân Việt và bốn mươi chín kiếm khách đều giật mình kêu lên.
Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh, tuyệt đối không được. Nếu thả hắn ra thì hắn sẽ làm hại những người dân vô tội khác.”
Không đợi Lục Châu nói gì, Doanh Câu lập tức lắc đầu liên tục khiến đám người càng thêm khó hiểu.
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trên cây cầu gỗ. Đám người thở phào một hơi, mà Doanh Câu ở bên dưới vực sâu cũng thả lỏng người.
Đám người thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cánh cửa đá ở bên kia đầu cầu.
Tần Nhân Việt nhìn Bạch Hổ Bàn Long Ngọc trong tay, nói: “Ngọc này có thể so với thánh vật, không hề tầm thường.”
“Cửa đá sử dụng trận pháp đặc thù, từ khi tiên đế hạ táng chưa từng có người nào bước vào trong đó. Tất cả những người thủ mộ, kể cả Giám Chân, đều chỉ có thể đi lại ở bên ngoài.” Quý Thực giải thích.
Đám người bay tới chỗ cánh cửa đá.
Lúc này, Doanh Câu bên dưới vực bỗng truyền ra tiếng xiềng xích khẽ động. Mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện Doanh Câu đã nhắm mắt, tựa như lại sa vào giấc ngủ say.
“Đừng nhìn nữa, quá đáng sợ.” Tiểu Diên Nhi rụt đầu nói.
Quý Thực nhìn Doanh Câu, lại nhìn về phía Lục Châu… Hồi tưởng lại trận đánh giữa Lục Châu và Mạnh Minh Thị, hắn đột nhiên cảm giác được Doanh Câu không đáng sợ. Kẻ thực sự đáng sợ chính là cái tên khoác tấm áo da người đứng bên cạnh bọn hắn.
Lục Châu nói: “Mở cửa đá đi.”
“Được.”
Tần Nhân Việt vung Bạch Hổ Bàn Long Ngọc ra. Bạch ngọc bay tới khảm chặt vào khe hở trên cửa đá.
Két.
Đường vân trên cửa đá phát sáng lên, cửa đá từ từ kéo ra.
Sau đó đám người nhìn thấy một màn khiến người không rét mà run.
Bên trong là một gian thạch thất rất rộng, được cương ấn chiếu sáng, đám người nhìn thấy trong thạch thất có vô số bức tượng hình người đứng yên bất động.
“Là xác ướp.” Sắc mặt Ly Sơn tứ lão vô cùng ngưng trọng.
“Xác ướp?!”
“Khi tiên đế băng hà, để thoả mãn nguyện vọng được tiếp tục chinh chiến của tiên đế, vương thất chọn ra hơn 10.000 binh lính, biến bọn họ thành tượng xác ướp, để bọn họ sau khi chết vẫn tiếp tục theo hầu tiên đế.” Quý Thực nói.
Đám người thật sự rất khó lý giải loại tâm lý bệnh hoạn này.
“Chết cũng đã chết rồi mà còn chấp nhất như thế.” Nhan Chân Lạc thở dài nói.
Ly Sơn tứ lão trầm mặc không đáp.
Lục Ly hỏi: “Các ngươi vì sao lại khăng khăng một mực đi theo hắn?”
“Tiên đế có ơn với chúng ta.” Thôi Minh Quảng nói.
Chẳng trách bọn hắn lại bị Mạnh Minh Thị che mờ mắt. Đám người nhìn vào bên trong lăng mộ.
“Tượng xác ướp có phục sinh không đó?” Tiểu Diên Nhi rụt đầu hỏi.
“Trong lăng mộ có rất nhiều loại quái vật kỳ lạ, vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Tần Nhân Việt nói.
Lục Châu đạp không bay lên không trung rồi sử dụng thần thông, mở ra toàn bộ năm giác quan và lấy Thái Hư Kính ra, dùng lực lượng Thiên Tướng chiếu rọi toàn cảnh lăng mộ.
Trận pháp và đủ loại cạm bẫy lập tức hiện ra.
“Đi.” Lục Châu cầm Thái Hư Kính bay về phía trước.
Đám người lập tức theo sát đằng sau, bay lướt qua hơn 10.000 binh lính đứng bên dưới.
Không bao lâu sau, đoàn người đi đến khu vực trung tâm của lăng mộ. Đó là một bình đài hình vuông, bên trên có hai cỗ quan tài đen như mực.
Trên đỉnh thạch thất có một luồng sáng rọi xuống bình đài.
Đám người đáp xuống đất, Tần Nhân Việt nói: “Lục huynh có thật nhiều bảo bối, nếu không nhờ có tấm gương này thì e là chúng ta đã khởi động mấy cơ quan rồi.”
Lục Châu không để ý chiêu vỗ mông ngựa của hắn mà tiến về phía trước, nói: “Khi tiến vào lăng mộ là đi xuống dưới, nhưng nơi này lại có ánh sáng, chứng tỏ phía trên bình đài có lối ra.”
“Đúng là như vậy. Lăng mộ này thật rộng lớn, quá trình xây dựng hẳn đã tốt rất nhiều tiền của.”
Lục Châu gật đầu: “Phía trên chắc hẳn có rất nhiều cạm bẫy. Chúng ta nên đi ra bằng lối đã vào trước đó.”
Đám người gật đầu.
Vu Chính Hải đi tới giữa hai quan tài, nghi hoặc hỏi: “Vì sao lại có tới hai quan tài?”
Quý Thực lắc đầu: “Việc này chúng ta cũng không biết. Phàm là những người vào đây đều phải lưu lại trong này, lúc đó chúng ta không có tiến vào.”
Triệu Dục nói: “Chỉ có một cái là quan tài của tiên đế thôi, cái còn lại hẳn là của phi tử được tiên đế sủng ái chăng?”
“Không thể nào.” Quý Thực lắc đầu. “Việc này không hợp lễ tiết, phi tử không có tư cách được hạ táng cùng một chỗ với tiên đế, chỉ có hoàng hậu mới có tư cách này.”
“Mặc kệ là quan tài của ai, mở ra xem là biết thôi mà.” Minh Thế Nhân nói.
Đám người gật đầu. Đã đi tới đây rồi thì đương nhiên phải xem một chút.
Lục Châu chỉ vào quan tài bên trái. “Mở ra đi.”
Vu Chính Hải đẩy nhẹ một chưởng. Ông… Nắp quan tài mở ra, đám người châu đầu vào nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận