Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 540

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, chim muông bách thú trong rừng rời đi. Lục Châu nắm tay Hải Loa đạp không bay về phía Kinh Châu Thành, miệng khẽ gọi: “Hoa Trọng Dương.”
Toàn thân Hoa Trọng Dương run lên…
Đường đường là cao thủ thất diệp nhưng lúc này hắn giống như tuỳ tùng của người ta, đi ngang đám người Bồng Lai Môn, thậm chí không kịp hành lễ với Hoàng Thời Tiết đã vội vàng phi hành theo sau.
“Lục, Lục tiền bối…”
Đám người Bồng Lai Môn nghe được xưng hô này mới biết, hoá ra vị cao thủ cửu diệp này họ Lục.
Con đường tu hành của nhân loại rốt cuộc đã xuất hiện kỳ tích… Vị cửu diệp họ Lục này rồi đây sẽ dương danh tu hành giới.
“Vãn bối… không có, không có ý định che giấu thân phận.” Hoa Trọng Dương ấp úng nói.
Lục Châu không để ý tới hắn, chỉ thản nhiên bay về phía Kinh Châu Thành.
Lục Châu vừa rời đi, đám người Hoàng Thời Tiết lập tức thở phào một hơi.
Thật nguy hiểm.
Nhưng Hoàng Thời Tiết là Chưởng môn, không thể tỏ ra mình đã bị doạ sợ mất mật, bèn ra vẻ trấn định, hết nhìn về phía bóng lưng Lục Châu lại nhìn sang đám người Hoành Cừ Học Phái và Thái Hư Học Cung, sau đó hạ lệnh: “Nhổ cỏ tận gốc, không để lại mầm hoạ.”
“Vâng.”
Bồng Lai Môn không dám đắc tội cửu diệp nhưng cũng không thể đắc tội Thái Hư Học Cung và Hoành Cừ Học Phái. Cách tốt nhất chính là nhổ cỏ tận gốc.
Còn việc sau này sẽ xảy ra chuyện gì thì tạm thời không cần nghĩ tới.
Thẩm Lương Thọ đến thở mạnh cũng không dám, lau lau mồ hôi trên mặt nói: “Họ Lục… khí thế trên người ông ta còn cường đại hơn cả Cơ lão tiền bối.”
“Thẩm Lương Thọ.”
“Ta đây…” Thẩm Lương Thọ giơ tay lên. Từng là người đứng đầu trên Bạch Bảng, vậy mà giờ đây hắn lại giống hệt một hạ nhân.
“Người tên Hoa Trọng Dương kia có phải là một trong tứ đại hộ pháp U Minh Giáo?” Hoàng Thời Tiết nghi hoặc hỏi.
“Đúng là hắn. Tu vi người này rất cao, không biết tại sao lại xuất hiện ở chỗ này…”
Hoàng Thời Tiết gật đầu. “Nếu hắn thân cận với vị cửu diệp kia thì Bồng Lai Môn không thể bỏ qua cơ hội này. Ngươi đừng quên mục đích chuyến đi này của Bồng Lai Môn.”
“Ta hiểu rõ!”
...
Lục Châu không bay thẳng về phía Kinh Châu Thành mà cố ý bay chậm rãi một đoạn để xem phản ứng của Hải Loa.
Hoa Trọng Dương yên lặng đi theo ở phía sau.
Bay đến rừng rậm, Lục Châu dừng lại nhìn sang Hải Loa. “Nhà ngươi ở đâu? Để lão phu đưa ngươi về.”
“Nhà?” Hải Loa ngẩn ra rồi lắc đầu.
Không có nhà để về?
Lục Châu âm thầm dò xét Hải Loa lần nữa. Ngoại trừ việc thông thạo âm luật và thú ngữ ra thì Hải Loa đơn thuần như một đứa trẻ, sao lại sống trong hoàn cảnh ác liệt đến nỗi không có nhà để về?
Trầm ngâm một lát, Lục Châu nói: “Lão phu đưa ngươi đi vậy.”
Hoa Trọng Dương đột nhiên lên tiếng: “Lục tiền bối.”
“Hửm?”
“Vãn bối có một câu không biết có nên nói ra hay không.”
“Ngươi dám nguỵ trang thân phận trước mặt lão phu, lão phu còn chưa tính sổ với ngươi đâu.” Lục Châu trầm giọng đáp.
Hoa Trọng Dương giật nảy mình, vội nói rõ: “Vãn bối là Hoa Trọng Dương, một trong tứ đại hộ pháp của U Minh Giáo, cũng là đại thủ toạ Thanh Long Điện. U Minh Giáo là đệ nhất ma giáo trong thiên hạ, hẳn là Lục tiền bối đã biết.”
Lục Châu liếc hắn một cái. “Nói điểm chính.”
“Hải Loa cô nương ngây thơ đơn thuần, rất khó có thẻ sống sót trong tu hành giới hiểm ác. Vãn bối… vãn bối có thể chăm sóc nàng, vãn bối sẽ đối xử tốt với nàng như với muội muội ruột.”
“Chỉ dựa vào ngươi?”
“Lục tiền bối là cao thủ cửu diệp, vãn bối không dám sánh vai cùng ngài…” Hoa Trọng Dương cúi đầu xuống.
Tu hành là một chuyện, chăm sóc nữ hài tử là chuyện khác.
Đường đường là cao thủ cửu diệp lại đột nhiên mang một hài tử ngoài đường về, làm sao giải thích với người nhà? Nếu là cao thủ ẩn thế đơn độc thì làm sao có thời gian chăm sóc cho một hài tử?
Lục Châu còn chưa trả lời, Hải Loa đã nói: “Không đi theo ngươi đâu.”
Hoa Trọng Dương mặt lộ đầy vẻ không hiểu gì.
“Hoa Trọng Dương, mục đích của ngươi là gì?” Lục Châu nghiêm mặt hỏi.
Câu hỏi này không cho phép đối phương nói dối. Trong lòng Hoa Trọng Dương căng thẳng nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đáp:
“Hiện nay hôn quân chấp chưởng Đại Viêm, đương nhiên phải thảo phạt! U Minh Giáo thuận theo lòng người, được bách tính cửu châu và tu hành giả ủng hộ. Kinh Châu dễ thủ khó công, U Minh Giáo vẫn chưa đánh hạ được…”
“Cho nên mục đích của các ngươi là muốn lợi dụng nha đầu này?” Lục Châu nói.
“Chuyện này…”
Sự thật đúng là như vậy. Hoa Trọng Dương lộ vẻ xấu hổ với tiểu cô nương trước mặt.
Lúc này Hoa Trọng Dương mới chợt nghĩ ra, Lục tiền bối không phải là người Bồng Lai Môn, lời lúc trước chỉ là một cái cớ linh tinh mà thôi, thế là hắn đánh bạo nói:
“Vãn bối có một yêu cầu quá đáng… Nếu U Minh Giáo được lão tiền bối tương trợ thì nhất định có thể đánh hạ Kinh Châu một cách nhẹ nhàng.”
Có cao thủ cửu diệp hỗ trợ thì bọn hắn còn cần Hải Loa làm gì.
Nói xong lời này, Hoa Trọng Dương sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng Lục Châu.
Trầm mặc một lát, Lục Châu mới mở miệng nói: “Lão phu không muốn nhúng tay vào mấy chuyện này… Nhưng lão phu lại hơi tò mò về Giáo chủ U Minh Giáo.”
Hoa Trọng Dương kinh ngạc nói: “Lục tiền bối đã nghe nói về Giáo chủ?”
“Có biết một chút.”
“Thật không dám giấu giếm, sư phụ của Giáo chủ cũng là cao thủ cửu diệp giống ngài, chính là tổ sư gia Ma Thiên Các danh chấn tu hành giới… Không biết Lục tiền bối đã nghe nói tới chưa?” Hoa Trọng Dương xốc lại tinh thần, vội đem danh tiếng của Ma Thiên Các ra khoe mẽ.
“Cửu diệp? Ma Thiên Các?” Lục Châu tỏ vẻ không biết gì cả.
Dù sao mục đích của Lục Châu cũng là gặp được Vu Chính Hải, nhân tiện xem nghiệt đồ Tư Vô Nhai định làm gì.
“Chủ nhân Ma Thiên Các trước đây không lâu từng một mình đánh hạ thất đại môn phái. Cửu diệp vừa ra, thiên hạ vô địch…”
Trong giọng Hoa Trọng Dương lộ vẻ kính sợ, nhưng khi vừa nói tới bốn chữ thiên hạ vô địch, hắn bỗng cảm thấy không ổn, bèn đổi giọng:
“Đương nhiên so sánh với Lục tiền bối ngài thì ngài ấy vẫn kém hơn một chút. Dù sao Các chủ lão nhân gia người tuổi tác đã cao, cho dù đột phá cửu diệp thì tuổi thọ tăng lên cũng chỉ có hạn.”
Khá lắm, ngươi dám nói xấu lão phu!
Lục Châu âm trầm nói: “Sao ngươi dám chắc khi bước vào cửu diệp, tuổi thọ gia tăng vẫn như trước đây?”
Ngay cả bản thân Lục Châu cũng không thể xác định điều này vì tu vi thật sự của hắn chỉ là Nguyên Thần cảnh nhất diệp. Nhưng Lục Châu có thể cảm giác được từ bát diệp lên cửu diệp không chỉ gia tăng có năm mươi năm tuổi thọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận