Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2017: Điện thủ Át Phùng điện

Lúc này Thất Sinh lại cao giọng nói: “Được rồi, khiêu chiến có thể bắt đầu. Mời các vị!”
Mười vị điện thủ thập điện đưa mắt nhìn quanh một lượt, chờ đợi đạo thánh đến khiêu chiến.
“Ta lên trước!” Một hồng y lão giả bay lên không trung Vân Trung Vực, cất tiếng nói vang dội: “Tại hạ Ngụy Kham đến từ Vĩnh Dạ chi thành, khiêu chiến điện thủ Át Phùng điện!”
Đám người nhìn về phía phi liễn Át Phùng điện, không quá hứng thú với trận mở màn này.
Át Phùng điện không còn được như xưa, điện chủ đã vẫn lạc từ rất lâu, chẳng qua là bọn hắn quanh năm sống khiêm tốn không gây thù chuốc oán với ai.
Một thân ảnh từ trong phi liễn bay lướt ra, không thèm chào hỏi lấy một tiếng đã tấn công về phía Ngụy Kham. Hai người lao vào giao chiến.
Thanh Đế quay đầu nhìn Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung: “Chọn xong chưa?”
“Đã chọn rồi.” Vu Chính Hải đáp.
Ngu Thượng Nhung cũng nói: “Tại hạ đã chọn xong từ ba ngày trước.”
Thanh Đế hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi chọn dựa vào cái gì?” Lý do chọn một điện để khiêu chiến cũng rất quan trọng.
Nào ngờ hai người lại đồng thanh nói: “Bốc thăm.”
Sắc mặt Thanh Đế đen như đít nồi. Sớm muộn gì hắn cũng bị hai tên bạch nhãn lang này làm cho tức chết!
Đúng lúc này một tên Huyền Giáp Vệ từ bên ngoài bay tới, dừng trước phi liễn khom người nói: “Thanh Đế bệ hạ, điện thủ Thất Sinh lệnh cho thuộc hạ giao thứ này đến tay hai người khiêu chiến.”
Thanh Đế liếc nhìn về phía Thất Sinh, lẩm bẩm: “Lại chơi chiêu gì đây?”
Hắn không có hứng thú với trận đấu ở giữa sân, vung tay một cái, lá thư bay vào tay.
Trong thư vẽ một tấm bản đồ, vừa vặn là vị trí của thập đại Thiên Khải Chi Trụ được đánh dấu từ một đến mười.
Ngoài ra không còn gì nữa.
Thanh Đế nhướng mày: “Đây là ý gì?” Hắn đương nhiên không hiểu đánh số trên bản đồ có ý nghĩa gì.
Vu Chính Hải hiếu kỳ nói: “Thanh Đế tiền bối, có thể cho ta xem một chút không?”
Thanh Đế ném tờ giấy cho hắn.
Vu Chính Hải cầm tấm bản đồ nhìn kỹ một lần, bên trên hoạ vị trí thập đại Thiên Khải Chi Trụ và đánh dấu bằng các con số. Kê Minh số ba, Bình Đán số tám, Đan Át số năm, Chấp Từ số mười, Đại Hoang Lạc số bốn, Đôn Tang số một, Hiệp Hiệp số sáu, Thôn Than số hai, Tác Ngạc số bảy.
Đại Uyên Hiến ở giữa được đánh số chín.
Người khác xem không hiểu, nhưng Vu Chính Hải đương nhiên vừa nhìn đã nhận ra, trong lòng không khỏi kinh ngạc nhìn về phía chiếc phi liễn của Thất Sinh.
“Làm sao hắn biết được?” Vu Chính Hải thì thào.
Ngu Thượng Nhung cũng lấy tờ giấy xem một lần. Những con số trên Thiên Khải Chi Trụ đối ứng với các đệ tử Ma Thiên Các được tán đồng.
Người biết rõ chuyện này chỉ có nội bộ Ma Thiên Các, Thất Sinh làm sao biết được? Hơn nữa tại vị trí Tác Ngạc lại đánh số bảy, trùng hợp lúc đó đệ tử Ma Thiên Các đều không được Tác Ngạc tán đồng.
Trái tim Vu Chính Hải run lên. Chẳng lẽ Thất Sinh thật sự là thất sư đệ?
Cho dù là tác phong làm việc hay lời nói cử chỉ đều giống hệt lão thất! Từ khi vào Thái Hư đến nay, bọn hắn đều vô tình hay cố ý tiếp xúc với Thất Sinh, cũng từng hoài nghi rất nhiều lần.
Lúc này điện thủ Át Phùng tên Vạn Thành Công đã đánh bại Nguỵ Kham đến từ Vĩnh Dạ chi thành.
Mấy trận chiến sau đó vẫn rất vô vị.
Vu Chính Hải đi tới bên cạnh Thanh Đế nói: “Ta đổi ý rồi.”
“Cái gì?”
“Ta chọn Át Phùng điện.”
“Ngươi chắc chứ?”
“Chắc chắn.” Vu Chính Hải đáp.
Thanh Đế gật đầu nói: “Bản đế tôn trọng quyết định của ngươi. Mục tiêu ngươi cần đạt được là tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ, chọn nơi nào cũng không quan trọng, miễn là ngươi nắm chắc có thể chiến thắng là được.”
Nói xong Thanh Đế hỏi một tên thuộc hạ: “Điện thủ Át Phùng là ai?”
Tên thuộc hạ cung kính hồi đáp: “Điện thủ Át Phùng điện Vạn Thành Công chính là vị đạo thánh lần trước đến khiêu chiến và giành được chức vị điện thủ.”
Lại một trận chiến kết thúc, Vạn Thành Công một lần nữa thành công khiến đám người muốn khiêu chiến hắn trở nên cẩn thận hơn hẳn.
Thanh Đế nói: “Đến lượt ngươi. Nhớ kỹ, muốn đứng ở thế bất bại thì phải bày ra đầy đủ lực uy hiếp. Xa luân chiến sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng của ngươi, không hề dễ dàng.”
“Ta đã rõ.”
Thanh Đế bình thường nghiêm khắc nhưng trong việc tu hành lại rất chiếu cố đến hai người, trăm năm qua đã trợ giúp bọn hắn không ít. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không phải hạng người lòng lang dạ sói, đương nhiên cũng rất tôn trọng Thanh Đế.
Giữa sân.
Điện thủ Vạn Thành Công liên tục thắng ba trận, khí thế đại thịnh, ánh mắt quét qua toàn trường: “Còn ai muốn khiêu chiến?”
Đám tu hành giả im lặng không nói.
“Còn có ai?” Vạn Thành Công hỏi, “Dựa theo quy củ, trong vòng một khắc đồng hồ nếu không có người tiếp tục khiêu chiến, ta sẽ rời sân.”
Hắn vừa nói vậy, Vu Chính Hải bèn lên tiếng” “Đến ta.”
Vù.
Vu Chính Hải bay vào giữa sân. Vạn Thành Công thấy hắn bay ra từ phi liễn của Thanh Đế nên không dám khinh thường. “Xin chỉ giáo.”
Vu Chính Hải đã quan chiến một hồi, biết khá rõ thực lực của đối phương. “Ba chiêu.”
“Cái gì ba chiêu?”
“Trong vòng ba chiêu sẽ đánh bại ngươi.”
Khẩu khí thật là phách lối. Đám người quan chiến lập tức nghị luận ầm ĩ.
Bạch Đế quay đầu nhìn về phía Thanh Đế: “Trẻ tuổi nóng tính, thật nhớ tới lúc bản đế còn trẻ tuổi cũng hệt như hắn.”
Ngu Thượng Nhung bỗng lên tiếng: “Chỉ e là Bạch Đế bệ hạ có chút hiểu lầm. Đây không phải trẻ tuổi nóng tính mà là tự tin. Giống như ngài biết rõ có thể đánh bại tại hạ vậy, chuyện không có gì bất ngờ thì sao lại gọi là phách lối được?”
Bạch Đế bật cười ha hả: “Thú vị, thú vị.”
Cùng lúc đó.
Chư Hồng Cộng thấy đại sư huynh ra sân, lập tức rụt trở về.
Tên thuộc hạ đứng bên cạnh nhắc nhở: “Chư tiên sinh, Át Phùng mà ngài chọn đã bị người của Thanh Đế cướp rồi kìa!”
Chư Hồng Cộng ra vẻ trấn định: “Chuyện nhỏ thôi.”
Tên thuộc hạ gật đầu: “Vậy cũng tốt, đợi khi Chư tiên sinh đánh bại tên đao khách phách lối kia thì chức điện thủ này càng thêm có giá trị.”
“Ngươi không nói chuyện thì bị nghẹn chết hay gì?!” Chư Hồng Cộng quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
“Thuộc hạ biết sai!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận