Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 635

“Sư phụ, người hiểu lầm đại sư huynh rồi. Đồ nhi thấy người bế quan, trong lúc nhất thời không thể ra ngoài xử lý chuyện Lưu Qua nên mới gửi phi thư mời đại sư huynh và Hoàng Thời Tiết đến trợ giúp.” Minh Thế Nhân giải thích.
Lục Châu không đáp. Thời gian lĩnh hội Địa Tự Quyển đúng là đã vượt ngoài dự đoán của hắn.
Bốn vị trưởng lão đã trảm kim liên trùng tu, trong khoảng thời gian năm tháng khó lòng tấn thăng lên bát diệp được. Huống hồ gì không ai biết bát diệp không kim liên có mạnh hơn bát diệp có kim liên hay không.
Các đệ tử khác dù tu vi tịnh tiến nhanh cũng không phải là đối thủ của bát diệp. Chuyện này đúng là không thể trách Minh Thế Nhân.
Nhưng tên Vu Chính Hải này không biết tôn sư trọng đạo cũng là sự thật.
“Bảo hắn cút đi.” Lục Châu đạm mạc nói.
“Sư phụ, đại sư huynh từ xa chạy tới đây cũng là có tâm, sư phụ bảo huynh ấy cút đi có phải là hơi…” Minh Thế Nhân ngập ngừng nói.
“Nếu ngươi đồng tình với hắn thì xuống chân núi đứng với hắn đi.”
“Đồ nhi… đồ nhi không có ý này. Đồ nhi chỉ là cảm thấy… vâng, đại sư huynh nên cút đi mới phải.”
Nói xong Minh Thế Nhân khom người lui ra rồi xoay người đi xuống núi.
Quả nhiên Vu Chính Hải vẫn còn đứng đó, hai tay chắp sau lưng, thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti, đầu ngẩng lên nhìn Ma Thiên Các, không rõ đang nghĩ gì.
Thấy Minh Thế Nhân đi xuống, Vu Chính Hải nở nụ cười, gật đầu nói: “Ta biết lão tứ đệ có tâm mà… Lại đây trò chuyện với ta nào.”
“Sao hả?”
“Không có gì… Đại sư huynh, huynh đứng đây làm gì thế?”
“Tức cảnh sinh tình, nhớ lại chuyện xưa, không khỏi buồn thương một chút…” Vu Chính Hải thở dài.
Minh Thế Nhân thầm nghĩ, nơi này thì có gì mà tức cảnh sinh tình không biết!
Vu Chính Hải nói: “Lúc ta mới nhập môn còn tinh nghịch hơn các đệ nhiều. Mỗi một góc trong Kim Đình Sơn đều có dấu chân ta. Ta rất thích ngọn núi này, ta có thể dành cả ngày chỉ để ngắm từng gốc cây ngọn cỏ.”
Lời này nghe cứ thấy kỳ kỳ thế nào. Trong lòng Minh Thế Nhân thầm nghĩ nhưng lại không dám nói ra miệng.
“Đại sư huynh, huynh thật sự không lên núi thăm sư phụ sao?” Minh Thế Nhân thăm dò hỏi.
“Không.” Vu Chính Hải chắp tay nói. “Lão nhân gia người lớn tuổi rồi, ta và sư phụ không có chủ đề gì để tán gẫu cả.”
“Huynh còn chưa thử, làm sao biết sẽ không có?” Minh Thế Nhân thì thầm.
Vu Chính Hải cười ha hả nói: “Đệ nhập môn bao lâu rồi?”
“Sáu mươi năm.”
“Vi huynh nhập môn gần ba trăm năm…” Vu Chính Hải lên mặt dạy đời. “Trên đời này không ai hiểu rõ sư phụ hơn ta.”
Minh Thế Nhân nghĩ ngợi một chút, rốt cuộc vẫn nói: “Nếu huynh thật sự hiểu sư phụ thì càng nên tâm sự với lão nhân gia người.”
“Lão tứ, đệ không phải là thuyết khách của sư phụ đó chứ?” Vu Chính Hải quay đầu hỏi.
Minh Thế Nhân thu hồi thái độ bất cần đời của mình, chắp tay nói: “Đại sư huynh, sư phụ bảo huynh cút đi… Cút được bao xa thì cút, nếu không được nữa thì tự sát ngay tại chỗ, sư phụ cũng tuyệt đối không cứu huynh.”
“Đây là nguyên văn? Sư phụ còn nói gì nữa?” Vu Chính Hải trừng to mắt, tức giận hỏi.
“Ta nói ra sợ huynh sẽ đánh ta…” Minh Thế Nhân cười hắc hắc.
“Cứ nói thẳng, ta sẽ không trách đệ.”
“Sư phụ còn nói, đời này sư phụ thu mười đồ đệ, người kém cỏi nhất chính là huynh… Ui da, đại sư huynh đã nói sẽ không đánh đệ mà, huynh mau mau mau buông tay, còn nửa câu sau nữa mà…”
Minh Thế Nhân vội vàng lui lại, sửa sang cổ áo rồi nói tiếp. “Sư phụ nói huynh là đứa vô dụng nhất, lúc nào cũng rụt rè sợ hãi, nhát như thỏ đế.”
Vu Chính Hải nắm chặt tay thành quả đấm, trong lòng hừng hực lửa giận. “Lão tứ, cầm đao cho ta. Lên núi!”
Nói xong hắn ném Bích Ngọc Đao ra, Bích Ngọc Đao xoay mấy vòng rồi đáp vào tay Minh Thế Nhân. Vu Chính Hải chắp tay sau lưng bước vào tầng bình chướng như chốn không người.
Minh Thế Nhân nhìn theo bóng lưng Vu Chính Hải, trái tim đập thình thịch không thôi.
Mẹ nó đúng là hú hồn hú vía…
Mặt trời từ từ lặn xuống, bóng râm dần bao trùm lên ngọn núi.
Minh Thế Nhân và Vu Chính Hải đi nhanh lên núi hướng về phía Ma Thiên Các, thậm chí còn sử dụng đại thần thông.
“Đại… đại sư huynh, chờ ta với…”
Lúc này Vu Chính Hải đã đi tới bên ngoài Đông Các.
Trở lại chốn vũ, đáng lẽ trong lòng Vu Chính Hải nên cảm thấy tức cảnh sinh tình, cảm thán một phen cảnh còn người mất mới đúng… nhưng chẳng biết tại sao lúc này hắn lại cảm thấy căng thẳng.
Thôi, để lần sau thì hơn.
Vu Chính Hải vừa xoay người muốn đi, chợt nhớ tới lời vừa rồi Minh Thế Nhân nói, lại cảm thấy không cam lòng. Cái gì mà rụt rè sợ hãi? Cái gì mà nhát như thỏ đế?
Hắn lại quay về.
Minh Thế Nhân đến bên cạnh Vu Chính Hải, khẽ nói: “A đại sư huynh, sao huynh không đi vào?”
Khụ khụ.
Vu Chính Hải nghĩ vội ra một lý do. “Lão tứ… đã muộn như vậy rồi, để hôm khác ta lại đến.”
Minh Thế Nhân nhìn sắc trời, thầm nghĩ, mặt trời vừa mới lặn thôi mà?
“Đại sư huynh, sư phụ nói huynh như vậy mà huynh không tức giận?”
“Sư phụ mắng đồ đệ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chúng ta thân là đồ đệ sao có thể tính toán với sư phụ được?” Vu Chính Hải vỗ vai Minh Thế Nhân. “Đệ còn trẻ tuổi nóng tính, nên giống như ta, nhìn thoáng một chút là được.”
“Ách…”
“Ta đi trước.”
Vu Chính Hải vừa định xoay người rời đi thì từ trong Đông Các chợt truyền ra một đạo thanh âm trầm thấp: “Đã đến thì vào đi.”
Trái tim hắn đập phanh phanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ngay cả Minh Thế Nhân cũng kinh ngạc không thôi. Thính lực của sư phụ từ bao giờ lại lợi hại như vậy rồi?
Bang!
Cánh cửa phòng Lục Châu đột nhiên bị một cỗ cương phong đẩy mở.
Lục Châu thản nhiên bước ra, một tay đặt sau lưng, một tay đặt trước thân, mái tóc muối tiêu khẽ động, trường bào phiêu nhiên mang vẻ tiên phong đạo cốt.
Vừa bước ra, Lục Châu sử dụng đại thần thông thuật. Vụt! Lập tức xuất hiện trước cửa Đông Các.
Vu Chính Hải mở to mắt, toàn thân khẽ run rẩy.
[Ting ! dạy dỗ Vu Chính Hải, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Bạn cần đăng nhập để bình luận