Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2161: Nguyên tố ngũ hành

“Không rảnh, thế đạo đang loạn như vậy, ta còn phải đi cứu vớt thương sinh trong thiên hạ, cứu người trong cảnh nước sôi lửa bỏng, ai rảnh đâu mà ôn chuyện với các ngươi. Cáo từ nha.” Minh Thế Nhân xoay người rời đi.
Quan Cửu lại cười ha hả nói: “Xin dừng bước.”
“Dừng cái quần!” Minh Thế Nhân không nói nhiều lời, hoá thành lưu tinh bay đi mất.
Quan Cửu và Thánh Điện Sĩ đều cùng nhau ngơ ngác.
Người này ra bài không theo sáo lộ nha! Quan Cửu sửng sốt một lúc mới thu hồi thái độ giảng đạo lý, trầm giọng hô: “Đuổi theo!”
“Vâng!”
Quan Cửu dẫn theo mười tên Thánh Điện Sĩ cấp tốc truy kích phía sau. Minh Thế Nhân bay được trăm dặm thấy đối phương đã sắp đuổi kịp, bực mình nói: “Đúng là không biết xấu hổ!”
Hắn lập tức lao xuống rừng cây bên dưới, vỗ một chưởng xuống đất.
Có thêm đại đạo quy tắc ảnh hưởng, trong khoảnh khắc vô số thụ mộc điên cuồng sinh trưởng trong phạm vi ngàn trượng.
Đám người Quan Cửu bay tới, quan sát rừng cây chằng chịt kia. “Minh tiên sinh đừng chống cự nữa, Đại Đế cho mời.”
Rừng cây yên tĩnh không có tiếng đáp lời. Quan Cửu hừ lạnh một tiếng, đánh ra một đạo quang luân bao trùm ngàn trượng.
Quang luân lập tức san bằng cả khu rừng cây thành bình địa, biến thành đồi trọc rỗng tuếch.
“Hả?” Quan Cửu giật mình. “Người đâu?”
Hắn huy động toàn bộ ngũ giác lục thức nhưng dù cảm giác thế nào cũng không phát hiện sự tồn tại của Minh Thế Nhân.
Nhiệt độ, tim đập, hô hấp… không có gì cả.
Minh Tâm Đại Đế đã dặn dò, cho dù trời sập cũng phải mang cho được người này về Thánh Vực. Lúc rời đi Quan Cửu rất tự tin, bắt một người mới tấn thăng Chí Tôn thì có gì là khó, nhưng bây giờ Minh Thế Nhân lại có thể trốn thoát dưới mí mắt hắn.
Làm sao bàn giao với Minh Tâm Đại Đế đây?!
“Tìm cho ta!” Quan Cửu hạ lệnh.
Mười tên Thánh Điện Sĩ phân tán ra tứ phía tìm kiếm lục soát. Một khắc đồng hồ sau, bọn hắn quay trở lại bẩm báo: “Quan Chí Tôn, không tìm được!”
“Bên này cũng không có!”
“Quan Chí Tôn, làm sao bây giờ?” Thánh Điện Sĩ cũng rất lo lắng sẽ bị Minh Tâm Đại Đế trách phạt.
Quan Cửu cau mày nói: “Thật là giảo hoạt! Chúng ta về Thánh Vực trước đã.”
“Vâng.”
Quan Cửu dẫn đầu mười Thánh Điện Sĩ bay về phía chân trời, thoáng cái đã biến mất không thấy đâu nữa.
Một lúc lâu sau.
Bên dưới mảnh đất ngay dưới chân Quan Cửu từng đứng bỗng có một bàn tay vươn ra.
Minh Thế Nhân chui ra khỏi mặt đất, phủi cát bụi trên người, phun ra mấy ngụm nước bọt rồi hùng hổ nói: “Mịa, cũng may lão tử thông minh. Muốn đấu với ta hả? Ngây thơ!”
Thành công tránh được Quan Cửu, Minh Thế Nhân rất vui vẻ. Nhưng điều hắn không ngờ tới là, ở cách đó không xa…
Một đạo hư ảnh xuất hiện, từ hư biến thành thực. “Thủ đoạn khá lắm.”
Minh Thế Nhân giật mình xoay người lại, nhìn lão giả tay chắp sau lưng kia. “Hù chết lão tử, các ngươi làm gì thế hả? Cứ thích đứng ở sau lưng người ta?”
Người kia mỉm cười nói: “Đại quy tắc ngũ hành. Không tệ.”
Minh Thế Nhân cau mày nói: “Ngươi là ai? Đừng có cản đường ta, ta bận lắm không chơi với ngươi.”
Hắn cảm thấy người này rất đáng sợ nên không muốn dây dưa thêm, lập tức đạp không bay lên.
Nhưng lúc này, không gian đột nhiên đông cứng, giam giữ Minh Thế Nhân ở yên tại chỗ. Người kia cười nói: “Nguyên tố tuy là một trong mười đại quy tắc, nhưng lại xếp dưới không gian.”
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?”
“Thế nhân đều gọi bản đế là Minh Tâm Đại Đế.”
Minh Thế Nhân cạn lời.
Xong đời. Trốn được vỏ dưa, không trốn được vỏ dừa.
Minh Tâm Đại Đế tiện tay vung lên: “Đi thôi, Thánh Vực cần có ngươi.”
“Đừng mà đừng mà…” Minh Thế Nhân liều mạng giãy giụa, “Ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với ta. Ta còn có việc quan trọng cần làm.”
“Không sao, chuyện của bản đế còn quan trọng hơn.” Trước mặt Minh Tâm xuất hiện một thông đạo lóng lánh kim quang. Minh Tâm không chỉ tinh thông phù văn mà còn chưởng khống đại quy tắc không gian.
Minh Tâm thản nhiên nói: “Mười đại quy tắc đã hiện thế. Ngươi là nguyên tố ngũ hành, thứ không thể thiếu trong việc dựng dục ra thiên địa vạn vật.”
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Ta hổng phải là cái gì hết, ta chỉ là cái rắm hà…”
Đáng tiếc, mặc cho Minh Thế Nhân nói linh tinh cái gì, Minh Tâm Đại Đế đều không quan tâm. Quang hoa trói buộc lấy hắn bay vào trong thông đạo.
Khi mười Thiên Khải Chi Trụ vỡ vụn, Thái Hư rung chuyển. Rất nhiều tu hành giả muốn dùng phù văn thông đạo rời đi nhưng lại phát hiện một chuyện đáng sợ.
Phù văn thông đạo bắt đầu mất đi hiệu lực!
Thánh Vực.
Trong một toà tháp có hình thù quái dị, Quan Cửu đi qua đi lại chờ đợi trong lo lắng.
Phía chân trời có hai đạo lưu tinh bay tới, Quan Cửu và Thánh Điện Sĩ sửng sốt nhìn kỹ lại, vội cúi đầu hành lễ: “Bái kiến Đại Đế bệ hạ.”
Minh Tâm Đại Đế tiện tay vung lên, Minh Thế Nhân rơi xuống ở bên cạnh.
“Là ngươi?!” Quan Cửu nhướng mày.
Minh Thế Nhân xấu hổ cười: “Thật là khéo, lại gặp mặt rồi.”
Quan Cửu chẳng hề có ấn tượng tốt gì đối với loại người gian xảo như Minh Thế Nhân. “Thuộc hạ làm việc bất lực để hắn trốn thoát, xin Đại Đế giáng tội.”
Minh Tâm Đại Đế lắc đầu nói: “Người này là tứ đệ tử Ma Thiên Các, làm người rất giảo hoạt, hắn thoát khỏi tay ngươi cũng là việc bình thường.”
Minh Thế Nhân: “Ê, từ giảo hoạt không thích hợp để mô tả ta nha…”
Minh Tâm Đại Đế xoay người nói với Minh Thế Nhân: “Thông Thiên Tháp này chính là nơi ngươi sẽ ở.”
Minh Thế Nhân nói: “Ta biết Quan Cửu sẽ đến bắt ta, chỉ là không ngờ ngài cũng tự mình đến. Ta rất tò mò, làm sao ngài biết ta nấp ở chỗ nào?”
Minh Tâm đáp: “Đạo tu hành của ngươi rất đặc thù. Có thể nói cả Thánh Vực này chỉ có mình bản đế mới bắt được ngươi.”
Quan Cửu lập tức nhìn Minh Thế Nhân với vẻ khó tin. Cái con hàng xấc bấc xang bang này lại có bản lãnh đó?
Minh Thế Nhân không phủ nhận mà mỉm cười gật đầu: “Đại Đế quá khen, chút bản lãnh này của ta còn chưa đáng kể.”
Minh Tâm Đại Đế chắp tay đi tới biên giới tháp lâu, nói: “Bản đế biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi cho rằng mình có thể trốn được? Có biết vì sao bản đế muốn bắt ngươi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận