Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1634

Mạnh Minh Thị trói buộc Minh Thế Nhân, rời khỏi mặt đất, bay lên nóc U Huyền Điện.
“Tứ sư huynh!”
“Lão tứ!”
Loại đấu pháp hoàn toàn không sợ chết này khiến Minh Thế Nhân trong lúc nhất thời luống cuống tay chân.
Vù !
Vị Danh Kiếm từ phía chân trời phá không bay tới, đâm xuyên lồng ngực Mạnh Minh Thị.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Mạnh Minh Thị hoàn toàn không thèm để ý tới kiếm cương của Lục Châu. Hắn bộc phát toàn lực, vỗ vào lưng Minh Thế Nhân một chưởng.
Phốc!
Mệnh Cung của Minh Thế Nhân xuất hiện.
Minh Thế Nhân căm hận nói: “Lão bất tử, ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao? Ngươi không giết được ta!”
Mạnh Minh Thị lắc đầu nói: “Trẫm mà muốn giết ngươi, ngươi đã chết từ sớm.”
“Lão tứ, nguy hiểm!”
Hủy Mệnh Cung thì mọi Mệnh Cách đều sẽ bị phá nát.
Đúng lúc này, một viên minh châu xuất hiện trên bầu trời U Huyền Điện. Thanh âm Lục Châu lạnh lùng truyền tới: “Ngươi còn không từ bỏ?”
Mạnh Minh Thị gọi ra Mệnh Cung của mình. Hắn nhấc bàn tay già nua lên, run rẩy nói: “Ta nói thật…”
Bàn tay vồ vào Mệnh Cung. Xoẹt!
“Ngươi điên rồi!” Tần Nhân Việt nói.
“Hắn đang làm gì thế?”
“Móc Mệnh Cách của mình ra!”
Mạnh Minh Thị cầm viên Mệnh Cách trên tay, dùng sức nhấn mạnh vào Mệnh Cung của Minh Thế Nhân.
Cạch!
Một cơn đau đớn chưa từng có dâng lên, Minh Thế Nhân đau đớn oằn mình lại.
“Ha ha ha…”
Sau khi nhét Mệnh Cách Chi Tâm vào, Mạnh Minh Thị điên cuồng cười rồi đẩy Minh Thế Nhân về phía đám người Ma Thiên Các.
Minh Thế Nhân kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Minh Thị đứng trên nóc U Huyền Điện đang nhe răng cười…
Khi Mệnh Cách của hắn bắt đầu bạo tạc, năng lực băng phong của Tử Lưu Ly treo trên đầu cũng bộc phát.
Minh Thế Nhân mặc kệ đau đớn, hung hăng cào cấu vào toà Mệnh Cung của bản thân. “Ta chê nó bẩn!!”
Phanh phanh phanh…
“Trẫm muốn ngươi hận trẫm một đời. Vì trẫm… mà sống cho tốt… vì Mạnh phủ…”
Mạnh Minh Thị hoá thành một toà băng điêu.
Lục Châu phải sử dụng Tử Lưu Ly hằng cấp để đánh hạ Mạnh Minh Thị. Mạnh Minh Thị đã trở nên vặn vẹo và điên cuồng đến cực hạn, có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Không ai biết trước đó Mạnh phủ đã gặp phải chuyện gì, nhưng từ thái độ của Minh Thế Nhân có thể nhìn ra một chút thông tin.
Cho dù trên người Minh Thế Nhân và Mạnh Minh Thị chảy cùng một dòng máu, nhưng hận ý của Minh Thế Nhân đã có thể chứng minh hành vi của Mạnh Minh Thị khiến người ta thất vọng tới cỡ nào.
Minh Thế Nhân vẫn không ngừng cào cấu, muốn lôi viên Mệnh Cách Chi Tâm kia ra.
Mười thông báo liên tiếp. [Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 2.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.000 điểm.].
Băng điêu vỡ vụn.
Ly Sơn tứ lão máu me khắp người, thê thảm nhìn bã vụn của Tần Đế rải đầy dưới đất, không biết có cảm tưởng gì.
Thôi Minh Quảng gian nan leo ra khỏi hố sâu, run rẩy nói: “Sao lại là Mạnh Minh Thị? Vì sao chứ?”
Ly Sơn tứ lão nào còn tâm tình để chiến đấu. Người bọn hắn trung thành hoá ra không phải Tần Đế mà là kẻ giết vua Mạnh Minh Thị. Còn loại sự tình nào ớn lạnh hơn thế nữa không?
Thích phu nhân quay đầu nhìn về phía Ly Sơn tứ lão: “Tần Đế bệ hạ đã băng hà từ lâu. Đáng tiếc các ngươi trung thành với nhầm người.”
“Thích phu nhân, ngươi, ngươi biết rõ… vì sao không nói sớm?” Thôi Minh Quảng hỏi.
“Quốc gia không thể không có vua. Sau trận chiến Hào Sơn, thiên hạ rung chuyển, cần phải được nhanh chóng ổn định lại. Hơn nữa, dù ta nói ra thì sẽ có người tin sao?” Thích phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngay cả bấy nhiêu mạng người của toàn Mạnh phủ mà hắn còn có thể ra tay…”
“Vậy vì sao hắn không ra tay với ngươi?” Thôi Minh Quảng hỏi.
“Bởi vì chỉ có ta biết rõ bí mật của kim bài.” Thích phu nhân nhìn về nơi xa, trong mắt lộ vẻ thống khổ, “Từ ngày đầu tiên hắn trở về từ Hào Sơn, ta đã biết Tần Đế không còn là Tần Đế. Nhưng ta chỉ có thể nhẫn nhịn.”
“Vì muốn lấy được bí mật của kim bài, hắn đe doạ uy hiếp đủ kiểu. Hắn vừa muốn giết người diệt khẩu vừa muốn có được bí mật nên tìm người đả thương ta, hạ độc ta… cho đến khi ta bệnh liệt giường không dậy nổi.”
Thích phu nhân thở dài một tiếng. “Tự gây nghiệt thì không thể sống.”
Nghe mẫu thân kể lại, Triệu Dục nghĩ mà phát sợ. Có mấy lần hắn đã cãi nhau trước mặt Mạnh Minh Thị, còn phàn nàn tiêu cực đủ chuyện. Hiện tại nghĩ lại, Mạnh Minh Thị có vô số cơ hội giết hắn.
“Rốt cuộc trong kim bài ẩn giấu bí mật gì?” Lục Châu xoay người nhìn Thích phu nhân.
“Là một tấm tàng bảo đồ…”
“Ba khối kim bài còn lại ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Thích phu nhân chỉ tay vào U Huyền Điện: “Ta nghĩ hắn chỉ có thể giấu nó trong đó.”
Lục Châu gật đầu, phất tay áo. Bốn huynh đệ Khổng Văn bay lướt vào trong, bắt đầu tìm kiếm từng góc trong đại điện.
Tần Nhân Việt đi tới, nhìn đống bã vụn dưới đất mà lắc đầu thở dài. “Nhớ ngày đó Mạnh tướng quân cũng là nhân trung long phượng, vì sao lại lưu lạc tới bước đường này?”
“Lòng người khó dò.” Lục Châu đáp.
“Cũng đúng… Mặc kệ triều đại có thay đổi thế nào, lòng người vẫn là thứ khó dò nhất, khó khống chế nhất trên đời.” Tần Nhân Việt cảm khái nói.
Đúng lúc này, trên không trung truyền tới thanh âm: “Hai vị, không sao chứ?”
Đám người ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người vừa tới là Phạm Trọng.
Phạm Trọng vội vàng đi tới trước mặt Lục Châu và Tần Nhân Việt, ôm quyền nói: “Tần huynh, Lục huynh…”
Tần Nhân Việt cau mày: “Ngươi tới thật đúng lúc nha.”
Phạm Trọng lộ vẻ lúng túng. “Kỳ thực ta đã sớm đến, chỉ là vừa rồi bị Quy Khư Trận cản trở, ta không tiến vào được, thật là có lỗi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Lục Châu nhìn hắn, hờ hững nói: “Ở đây không có việc của ngươi. Ngươi có thể đi.”
Lúc cần trợ giúp thì ngươi không đến, đợi chuyện kết thúc mới ló mặt ra, loại người này không cần thiết phải kết giao làm gì.
Phạm Trọng: “Lục huynh, ta…”
Ngu Thượng Nhung cười nói: “Không cần nhiều lời, gia sư đã nói rõ ràng. Mời.”
Phạm Trọng xấu hổ vô cùng.
Hắn nghĩ ngợi rồi chắp tay với mấy người Lục Châu, thở dài một tiếng sau đó xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận