Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1318

Lục Ly cười nói:
"Ngươi cảm thấy Lục mỗ là người tham lam lợi nhỏ hay sao? Gia nhập Ma Thiên Các, chẳng bằng ta ở lại hoàng liên giới làm hoàng đế còn hơn."
Chư Hồng Cộng cười ha hả:
"Ta cảm thấy ý định này không tệ... Ta đồng ý, nó cũng đồng ý." Vừa nói Chư Hồng Cộng vừa chỉ vào Đương Khang nằm úp sấp dưới chân bàn.
Đương Khang kêu lên hai tiếng ụt ịt. Đến hoàng liên giới xa xỉ lại giàu có, Đương Khang bây giờ ăn no ngủ kỹ đến mức thân thể đã béo hơn trước một vòng, trên người nó còn có quang hoa như ẩn như hiện.
Đương Khang lại ụt ịt mấy tiếng rồi nằm xuống ngáy khò khò.
Chư Hồng Cộng hỏi: "Vì sao ông cứ nhất định phải trở về?"
Lục Ly nói:
"Ta không giống ngươi, Lục gia của ta không còn được như trước. Chỉ cần ta trở lại Hắc Tháp, Lục gia sẽ bình an vô sự..."
"Vậy vì sao ông phải ra Vô Tận hải liều mạng như thế?" Chư Hồng Cộng hỏi.
"Ta cũng là bị ép buộc. Nội chiến trong Hắc Tháp quá nghiêm trọng, nhóm người trung lập không được ai che chở, thế nên loại nhiệm vụ nguy hiểm này mới rơi lên đầu ta."
"Thật đáng thương." Chư Hồng Cộng lắc đầu.
Lục Ly lườm hắn một cái: "Ngươi nên thương hại bản thân mình thì hơn, tổ tiên Lục gia ta phong quang vô hạn, tu hành giả bình thường muốn nịnh bợ cũng không có cửa, cho dù là Hắc Tháp bây giờ cũng không đủ tư cách."
"Ta biết có nói ngươi cũng không tin, nhưng 30.000 năm trước tổ tiên Lục gia chính là đại nhân vật quát tháo phong vân, có thể so sánh với tầm ảnh hưởng của Ma Thiên Các đối với kim liên giới."
Chư Hồng Cộng nghe đến ù cả tai, lập tức cầm lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm rồi xoay người rời đi.
Có gan thì ông đến khoác lác trước mặt sư phụ ta ấy!
Lục Châu cũng thu hồi thần thông. Với tình hình này, rất nhanh thôi lão bát sẽ tiến vào cảnh giới thập nhất diệp.
Chư Hồng Cộng ở hoàng liên giới xem như là an toàn, nhưng Mệnh Cách thú đã bắt đầu xuất hiện, phương pháp trảm liên của Chư Hồng Cộng một khi truyền đi, hoàng liên giới sớm muộn gì cũng sẽ gia tăng thực lực.
Còn thừa lại Vu Chính Hải, Minh Thế Nhân, Từ Diên Nhi và Hải Loa là Lục Châu chưa quan sát.
Vu Chính Hải đã tiến vào Thiên Giới Bà Sa, chưa được bao lâu đã là hai mệnh cách, không cần phải lo lắng. Minh Thế Nhân thì mặc kệ hắn đi thôi, hiện tại cũng không có ai biết hắn đã bước vào Thiên Giới Bà Sa.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa tu hành rất thuận lợi, càng không cần lo lắng.
"Đây đều là tác dụng của hạt giống Thái Hư, chẳng trách thế nhân đều tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy." Lục Châu thở dài.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh.
"Sư phụ, Ma Thiên Các truyền đến tin tức."
"Nói đi."
"Trên đỉnh núi tuyết gần Vân Sơn có quang trụ xuất hiện, có thể đó là phù văn thông đạo." Tư Vô Nhai nói.
Lục Châu đứng dậy, chắp tay rời khỏi phòng.
Nhìn Tư Vô Nhai cung kính đứng trong sân viện, Lục Châu nói: "Về hồng liên giới."
Đằng nào cũng phải đến Thiên Luân sơn mạch để khai thông Mệnh Quan, thuận tiện ghé xem nơi đó đã xảy ra chuyện gì.
"Vâng."
Lục Thiên Sơn biết được Lục Châu muốn đi, lập tức đưa tiễn. Thông qua phù văn thông đạo của Đại Viên vương đình, Lục Châu trở về hồng liên giới.
...
Cùng lúc đó.
Đại Đô thành, trong Vạn An cung, Mục Nhĩ Thiếp đang đi qua đi lại.
Không bao lâu sau, một tên thái giám đi đến, rụt rè bẩm báo: "Bệ hạ, Các chủ Ma Thiên Các đã rời khỏi Lục gia, sử dụng phù văn thông đạo của chúng ta để trở lại hồng liên giới."
Mục Nhĩ Thiếp dừng bước, sắc mặt nghiêm túc nói:
"Truyền ý chỉ của trẫm, phong Lục Thiên Sơn làm Hộ Quốc Công, tiền tài và ruộng tốt thì miễn, không ban thưởng."
"Vâng." Thái giám cung kính ly khai.
Đúng lúc này, hai gã thái giám khác mang theo cáng cứu thương đi vào trong cung điện. Trên cáng cứu thương chính là đệ nhất cao thủ đại nội, An Sắt dũng sĩ.
Mục Nhĩ Thiếp lộ vẻ đồng tình nói: "An Sắt, không sao chứ?"
An Sắt ho khan mấy tiếng rồi chắc nịch đáp: "Thần, thần không có việc gì... Xin bệ hạ yên tâm, thần nhất định có thể trở lại cảnh giới đỉnh phong."
"Sư phụ ngươi đã qua đời từ lâu, Ám Hồn Tông có giúp ngươi không?"
Mất đi mười mệnh cách, muốn khôi phục là việc gần như không thể, cho dù được thì cũng cần thời gian rất dài. Mục Nhĩ Thiếp không có bao nhiêu hy vọng đối với chuyện này, nhưng xét thấy sau lưng An Sắt còn Ám Hồn Tông nên Mục Nhĩ Thiếp vẫn cho là hắn còn khôi phục được.
"Bệ hạ yên tâm, An Sắt nhất định có thể trở lại cảnh giới đỉnh phong." An Sắt nói.
"Tốt lắm." Mục Nhĩ Thiếp nhìn An Sắt, trịnh trọng nói, "Trẫm cam đoan với ngươi, trong vòng hai năm trẫm nhất định sẽ thay ngươi báo thù rửa hận."
An Sắt nghe vậy, lập tức cảm kích nói: "Đa tạ bệ hạ."
"Đưa hắn về tĩnh dưỡng cho tốt."
"Vâng."
Tới gần giữa trưa, Lục Châu và Tư Vô Nhai xuất hiện...
trên ngọn núi tuyết.
Tư Vô Nhai không rõ vì sao Lục Châu lại muốn tới đây nên chỉ yên lặng không nói chuyện.
Lục Châu bay lướt qua hàn đàm, nhìn xung quanh một chút rồi mặc niệm khứu giác thần thông.
Trong không trung tràn ngập mùi máu tươi, dù rằng đại bộ phận mùi hương đều đã bị gió tuyết che giấu.
Đó là mùi máu tươi khi Lục Châu giết chết tên thuộc hạ của Tần Mạch Thương.
Ngoài ra còn có ba loại khí tức nguyên khí còn sót lại, một trong số đó là của Lục Châu, một loại là của Tần Mạch Thương, còn một loại khác rất lạ lẫm, mang theo hương vị tàn nhẫn mà lăng lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận