Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1138

“Lui cho ta!” Đằng Nhất Chu phát tiết lực lượng trong Tinh Bàn, bắn ra mấy đạo cương ấn quang trụ với ý đồ đánh lui Lục Châu.
Vị Danh Kiếm biến thành Vị Danh Thuẫn, toả ra một tầng lam quang che chắn mấy đạo cương ấn quang trụ. Thấy vậy Đằng Nhất Chu vui mừng không thôi: “Ngươi không biết đòn sát thủ của ta!”
Đằng Nhất Chu lập tức thi triển Sơn Hà Phá toái, bốn viên Mệnh Cách dồn lực lượng ép xuống, Lục Châu cầm thuẫn đứng đó chẳng khác nào là đưa cổ cho người khác chém.
Sắc mặt Lục Châu thong dong không vội, Vị Danh Thuẫn va chạm với Mệnh Cung, đột nhiên biến thành Vị Danh Kiếm! Kiếm cương nở rộ quang mang màu xanh thẳm.
“Hả?!” Trong lòng Đằng Nhất Chu không khỏi nặng nề, “Đây là vũ khí gì?”
Xoẹt !
Kiếm cương thế như chẻ tre chém Mệnh Cung thành hai nửa. Tinh Bàn lập tức biến mất. Đầu óc Đằng Nhất Chu trống rỗng, thất khiếu chảy máu.
Chút ý thức còn sót lại của hắn chỉ đủ để nghĩ một điều rằng hắn không sống nổi.
Đằng Nhất Chu gian nan ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời lúc này đã đen nghịt, vu thuật của Vu Triều đã thành công bố trí kết giới. Dưới kết giới này, đối phương cho dù là sáu Mệnh Cách cũng không phải là đối thủ của Vu Triều.
Trong mắt Đằng Nhất Chu tràn ngập vẻ không cam lòng. Đúng lúc này, hắn lại nhìn thấy Lục Châu thi triển một màn khiến mình tuyệt vọng.
Rắc !
Khu vực do Bát Hoang Lục Hợp Kỳ bao trùm đột nhiên bị đóng băng toàn bộ.
“Tuyệt Đối Linh Độ.”
Băng phong lan tràn, kiếm cương đầy trời cũng bị đông cứng rồi vỡ vụn, tiêu tán giữa không trung.
Lục Châu thu hồi Phiền Lung Ấn, Hải Hồn Châu xuất hiện trong tay bay lên cao, khi năng lượng phóng thích hoàn toàn, thế giới băng phong vỡ vụn! Kèm theo đó còn có thân thể của Đằng Nhất Chu và Bát Hoang Lục Hợp Kỳ.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 2.000 điểm.].
Lục Châu rốt cuộc bay lên độ cao ngang hàng với Vu Triều, ngẩng đầu nhìn bầu trời thuần một màu đen, trầm giọng hỏi: “Ngươi còn dám chống cự?”
Vu Triều cất tiếng cười to: “Ngươi đã sử dụng hết năng lượng trong Hải Hồn Châu, không còn chiêu số gì, mà vu thuật đại trận của ta vừa hay đã hoàn thành.”
Trên đỉnh đầu hắn có một đám mây đen như địa ngục kéo tới. Hắn tiếp tục nói: “Từ đầu tới cuối ta đều bảo lưu thực lực là để chờ đến lúc này đây.”
Lục Châu nhàn nhạt nhìn hắn.
Vu Triều cất cao giọng: “Còn thừa lại hai tên phế vật, nhưng không sao, chẳng cần đến đám người này, một mình ta đã đủ để nghiền xương ngươi thành tro.”
“Chỉ mong ngươi đừng làm lão phu thất vọng.” Lực lượng Mệnh Cách của Lục Châu quả thật đã dùng gần hết, Thái Huyền chi lực cũng còn thừa không nhiều… nhưng muốn giết Vu Triều cũng không phải là không thể.
Vu Triều nói tiếp: “…Chiêu này ta đã nghiên cứu suốt hai ngàn năm, tụ tập thiên địa tạo hoá, dùng mạng của vô số cường giả để cải tiến. Có thể chết dưới một chiêu này chính là vinh hạnh của ngươi. Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ ràng…”
Hai tay Vu Triều giang rộng, mây đen trên trời kéo tới cuồn cuộn không ngừng, vu thuật Tinh Bàn xoay tròn tại chỗ, từ từ tụ lực.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn kết giới vu thuật, bắt đầu suy nghĩ cách ứng phó.
Ông !
Vu thuật Tinh Bàn cực lớn kia đột nhiên thu nhỏ lại chui tọt vào cơ thể Vu Triều chỉ trong tích tắc, ‘vèo’ một tiếng, Vu Triều hoá thành một đạo khói đen chạy trốn về phía tây.
Lục Châu hỏi chấm?
Ớ?
Cái thao tác này suýt nữa làm lão phu trật eo.
Tốc độ chạy trốn của Vu Triều rất kinh người, nhất là khi thi triển bên trong kết giới, tốc độ còn khoa trương hơn việc liên tục na di, hơn nữa lực lượng trong kết giới hội tụ vào cơ thể hắn khiến hắn chẳng khác nào một trận cuồng phong.
Nhưng sau khi rời khỏi khu vực vu thuật kết giới, Vu Triều không giữ được tốc độ như trước. Trong lòng Lục Châu khẽ động, lập tức gọi: “Đế Giang.”
Đế Giang vỗ cánh bay đến trước mặt Lục Châu, trên lưng là Chiêu Nguyệt đang ngồi với trạng thái đờ đẫn.
Có Chiêu Nguyệt ở đây, hắn không thể mang theo Đế Giang toàn lực truy kích Vu Triều, hơn nữa Đế Giang một đường bay xuyên Vô Tận Hải cũng đã mệt mỏi kiệt sức.
Lục Châu bèn nâng tay, Vị Danh Cung xuất hiện cao to bằng thân người, tay phải Lục Châu kéo căng dây cung, dồn tất cả Thái Huyền chi lực còn lại trong cơ thể vào tiễn cương này.
Phanh! Tiễn cương rời dây cung, vạch phá bầu trời, bắn về phía Vu Triều đã chỉ còn là một điểm đen trên bầu trời.
Sau ba, bốn hơi thở, tiễn cương bắn trúng điểm đen. Bởi vì khoảng cách quá xa nên chỉ có thể nhìn thấy một vòng tròn lam sắc bừng sáng.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
Lục Châu thu hồi Vị Danh Cung rồi nói: “Vi sư đi một lát sẽ trở lại.”
“Sư phụ cẩn thận.” Chiêu Nguyệt khom người nói.
Lục Châu thi triển đại thần thông thuật bay về phía xa, Vu Triều đã bị thương nặng không có khả năng chạy trốn quá nhanh.
Không bao lâu sau, Lục Châu đã bay tới nơi Vu Triều rơi xuống nhưng nào còn bóng dáng hắn.
Bên dưới là một mảnh rừng ẩm ướt và núi non gập ghềnh. Lục Châu đạp không bay tới, tốc độ không nhanh, không còn Thái Huyền chi lực, Lục Châu chỉ có thể dựa vào cảm giác của bản thân để dò xét xem Vu Triều đang lẩn trốn ở đâu.
Đi tới khoảng trăm thước, Lục Châu dừng lại. Bàn tay nâng lên, kim sắc Tinh Bàn xuất hiện bay lên không trung, Tinh Bàn từ từ biến lớn. Ban đầu chỉ có đường kính vài mét, sau đó to lên thành ngàn mét bao trùm cả bầu trời.
Toàn bộ sườn núi, cự thạch, dã thú, cây cối… trong phương viên ngàn mét đều bị san thành bình địa. Lục Châu thu tay lại, Tinh Bàn biến nhỏ lại rồi dung nhập vào cơ thể.
Tinh Bàn, liên toạ và pháp thân Thiên Giới Bà Sa có thể sử dụng riêng rẽ. Nhưng liên toạ bảo vệ Mệnh Cung nên thường không dùng tới, trong ba thứ này, vũ khí mạnh nhất chính là Tinh Bàn.
Bốn phía vẫn yên tĩnh như trước. Lục Châu thản nhiên nói: “Ngươi cho rằng ngươi trốn ở đây thì lão phu sẽ không tìm thấy ngươi?”
Lục Châu bay lên cao trăm mét, nhìn quanh bốn phía. “Ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, lão phu còn có thể cho ngươi được chết toàn thây.” Giọng nói hùng hồn như lôi phong khuấy động bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận