Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1421

“Sư phụ, đám cây cối này càng lúc càng cao.” Hải Loa nhận xét.
Cây cối trong rừng hấp thụ nguyên khí và thiên địa tinh hoa, có cây thậm chí còn cao quá đầu Thừa Hoàng.
Đảo mắt lại trôi qua nửa ngày.
Thừa Hoàng phóng đi không biết mệt mỏi, trèo đèo lội suối, vượt qua vô số vách núi cheo leo… cho đến khi mê vụ hoàn toàn biến mất, đám người lại nhìn thấy ánh mặt trời.
“Đến vực sâu!” Diệp Thiên Tâm nói.
Lục Châu quan sát tình huống xung quanh rồi nói: “Ngươi đạt được truyền thừa của Bạch Dân tại đây?”
Diệp Thiên Tâm gật gật đầu, cảm khái vô cùng: “Đúng thế… không ngờ nhiều năm trôi qua mà nơi này vẫn hệt như lúc trước.”
Thừa Hoàng nhảy xuống vực sâu. Trên vách núi cheo leo có vô số loại hung thú đang không ngừng kêu gào, đủ để khiến nhân loại chấn kinh.
Hải Loa cười nói: “Chúng nó đang hoan nghênh ngươi trở về.”
U !
Thừa Hoàng cấp tốc rơi xuống. Lát sau nó chạm đất, đáp xuống nơi sâu nhất dưới đáy vực.
Diệp Thiên Tâm mỉm cười nói: “Đến rồi.”
“Nơi này thật đẹp!” Hải Loa theo chân Diệp Thiên Tâm bay vào không trung.
Diệp Thiên Tâm chỉ về phía đông: “Nơi đó có một cái hồ nhỏ, ta dựng nhà ở đó.”
Hai tỷ muội bay đi.
Kỳ thật Lục Châu không mấy hứng thú với việc ngắm cảnh, hắn chỉ muốn nhanh chóng đến bí ẩn chi địa để tìm Lục Ngô, cứu Đoan Mộc Sinh.
Nhưng đã đến nơi rồi mà không đi xem thì cũng hơi quá đáng.
Không bao lâu sau, ba người bay tới bên hồ. Bức tượng trên bờ vẫn sừng sững không đổ, cây cối xung quanh um tùm tươi tốt, nguyên khí sung túc.
“Bạch Dân Thừa Hoàng… Đây là vật do tổ tiên ngươi lưu lại.” Lục Châu đọc văn tự dưới chân bức tượng.
Diệp Thiên Tâm gật đầu đáp: “Nếu không nhờ mấy thứ này, đồ nhi không cách nào tiến vào bát diệp.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi xem nhẹ bản thân rồi.”
Diệp Thiên Tâm giật mình, không hiểu lời hắn.
Lục Châu nói: “Năm đó vi sư ban thưởng cho các ngươi hạt giống Thái Hư, chính là hy vọng các ngươi có thể nghịch thiên cải mệnh.”
“Thái Hư…” Diệp Thiên Tâm nhớ tới lời Tư Vô Nhai, trong lòng cảm động, lập tức quỳ xuống nói:
“Sư phụ ban đại ân mà đồ nhi lại oan uổng người, suýt chút nữa đã phạm sai lầm cực lớn!”
Nói xong, nàng dập mạnh đầu xuống đất.
Lục Châu thở dài nhìn nàng: “Chuyện cũ như vậy còn nhắc lại làm gì. Đi thôi.”
Nhưng đúng lúc này, Lục Châu lại phát giác dưới đáy hồ toát lên một đạo quang mang.
“Hả?”
Diệp Thiên Tâm và Hải Loa thấy ánh mắt sư phụ thay đổi, lập tức quay đầu nhìn sang, phát hiện dưới đáy hồ có biến hoá.
“Dưới đó có vật gì sao?” Diệp Thiên Tâm nói, “Để đồ nhi lấy nó lên.”
Lục Châu gật đầu. Diệp Thiên Tâm nhảy vào trong hồ.
Dưới đáy hồ có một quyển sách đang mở, tự phù sáng rỡ toả quang mang lấp lánh.
Diệp Thiên Tâm cẩn thận quan sát xung quanh đề phòng cạm bẫy, sau đó dùng cương ấn cầm cuốn sách lên, bay ra khỏi mặt hồ.
Nàng bộc phát cương khí, nhiệt khí trong chớp mắt sấy khô toàn thân. Diệp Thiên Tâm cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, khẽ nói: “Thiên thư?”
Sở dĩ Diệp Thiên Tâm có thể nhận ra Thiên thư là vì lúc trước khi còn ở Huân Hoa Mộ, Ngu Thượng Nhung từng đưa cho nàng một phần Thiên thư cầm về cho sư phụ.
Lục Châu gật đầu nói:
“Chẳng trách nơi này lại có nguyên khí tinh thuần như vậy, nước trong hồ cũng ẩn chưa năng lượng đặc thù… thì ra là vì có Thiên thư của lão phu.”
Diệp Thiên Tâm cũng cảm thấy rất thần kỳ, không ngờ trong hồ lại có Thiên thư.
Nàng vốn cho rằng đây là truyền thừa của Bạch Dân mới giúp nàng tiến vào bát diệp, lại thêm nàng không ngừng cố gắng và gặp kỳ ngộ mới có được hiện tại… Không ngờ tất cả đều là do sư phụ ban tặng.
Trong cõi u minh đã chú định số mệnh này.
Hải Loa chớp chớp mắt: “Thiên thư của sư phụ?”
Cũng may nàng không phải Tiểu Diên Nhi. Nếu là Tiểu Diên Nhi hẳn sẽ bô bô nói: Trên này đâu có ghi tên sư phụ đâu ta…
Diệp Thiên Tâm cung kính dâng Thiên thư lên, Lục Châu cầm lấy.
[Thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển - thượng.].
Một cỗ lực lượng Thái Huyền chi lực từ trong Thiên thư truyền đến.
Lục Châu không ngừng tìm kiếm trong ký ức Cơ Thiên Đạo. Một phần Thiên thư nằm trong tay Thái hậu còn có thể lý giải, nhưng vì sao Bạch Dân cũng có Thiên Thư Khai Quyển?
Càng quỷ dị là những phần Thiên thư này xuất hiện không có chút quy luật nào. Tựa như bất kỳ ngóc ngách nào cũng có thể đột ngột tìm thấy Thiên thư.
Chẳng lẽ đây đều là do Hệ thống an bài?
Diệp Thiên Tâm bật cười giải thích: “Tiểu sư muội có điều chưa biết, năm đó Ma Thiên Các uy chấn thiên hạ, rất nhiều người ngấp nghé bảo bối Ma Thiên Các. Thần Thâu Môn, Thượng Nguyên Ngũ Thử đều nhiều lần đến trộm đồ. Tất cả cũng do đám người thập đại danh môn hèn hạ vô sỉ nên mới để phường trộm cướp lấy đi không ít bảo bối của sư phụ.”
Hải Loa gật gù.
U !
Thừa Hoàng cúi người xuống, uống mấy ngụm nước dưới hồ rồi nói u u không ngừng.
Hải Loa nói: “Sư phụ, nó nói đây là vật nó tìm thấy trong bí ẩn chi địa, nó mang về đặt xuống đáy hồ.”
Lục Châu cạn lời.
Thôi xong, làm sao giữ được hình tượng đây?
Diệp Thiên Tâm cười đáp: “Việc này rất bình thường, bảo bối bị mất lúc trước có cái lạc đến Bắc quốc, có cái nằm trong tay dị tộc, một phần lạc tới bí ẩn chi địa cũng không có gì lạ.”
“Nói cũng đúng.”
Lục Châu cất Thiên Thư Khai Quyển vào ống tay áo, tung người nhảy lên lưng Thừa Hoàng.
“Thời gian không còn sớm, xuất phát thôi. Thiên thư là chuyện nhỏ, cứu tam sư huynh các ngươi mới là đại sự.”
“Vâng.” Diệp Thiên Tâm và Hải Loa đồng thanh đáp.
Thừa Hoàng dùng thế sét đánh không kịp bưng tai vọt vào chỗ sâu dưới đáy vực.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một mảnh rừng âm u, hoàn toàn khác hẳn với cánh rừng ngập trong ánh nắng phía bên này.
“Chuyện gì xảy ra?” Trong lòng Lục Châu khẽ động.
Hắn hồi tưởng lại bản vẽ phác hoạ của Tư Vô Nhai. Từ khu vực hỗn loạn trong hồng liên Triệu Văn Quốc đi về phía nam sẽ đến bí ẩn chi địa, hoàn cảnh ác liệt, thời tiết u ám. Từ phù văn điện trong Bạch Tháp đi qua phù văn thông đạo sẽ đến bí ẩn chi địa, cũng là nơi hắn tới lần trước. Lần này, chỗ sâu trong kim liên Nguyệt Quang lâm địa lại là bí ẩn chi địa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận