Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 110: Kẻ thù cũ

Tiểu Diên Nhi nhịn lại không để mình bật cười.
Có lẽ đã bắt đầu miễn dịch với loại tình cảnh này nên nàng trở nên khó cười hơn.
Nàng đi đến bên cạnh sư phụ, thấp giọng nói: “Sư phụ… bọn hắn đều rất sợ người đó nha.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn về phía Độ Thiên Giang.
Tính toán thời gian thì Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cũng sắp đến rồi.
Về phần Hoa Vô Đạo… nghe lời bọn hắn nói, có vẻ như sớm muộn gì người này cũng sẽ tìm đến tận cửa.
Vậy thì ôm cây đợi thỏ là được rồi, không cần phải chạy khắp nơi tìm hắn. Nếu Hoa Vô Đạo thật sự biết người chủ mưu phía sau của vụ án Ngư Long thôn thì đợi hắn tự đưa tới cửa sẽ tốt hơn nhiều.
Trước mắt cũng chỉ có thể ra tay với Hoa Vô Đạo.
Cao thủ vu thuật trong cung vô cùng giảo hoạt. Hắn có thể bày ra vu thuật đại trận ở Độ Thiên Giang, cũng có thể lợi dụng phi liễn để quan sát thế cục nơi đó rồi truyền ra mệnh lệnh, có thể thấy được tao nghệ vu thuật của người này cực kỳ cao minh. Huống hồ hắn còn có thể khống chế Trần Trúc, một trong tam đại thần xạ thủ, địa vị của hắn nhất định không nhỏ.
Trải qua cuộc chiến ở Độ Thiên Giang, người này chắc chắn sẽ càng thêm giảo hoạt… Ngay cả người bên trong cung như Giang Ái Kiếm cũng tra không ra, Lục Châu là người ngoài lại càng khó khăn hơn.
“Hoa Vô Đạo…” Lục Châu lẩm bẩm.
“Đại sư, Chưởng môn thực sự có việc quan trọng… Chúng ta khiến đại sư phải hạ mình chờ thật là đáng chết.” Ngũ trưởng lão Trương Sở khom người nói.
Lục Châu chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái rồi không để ý đến người này nữa.
Chỉ là tu hành giả Thần Đình cảnh cũng có thể trở thành trưởng lão danh môn chính phái.
Chính Nhất Đạo bây giờ… dường như đã không bằng lúc trước.
Đoạn Hành bước ra nói: “Các vị, tình hình chiến đấu ở Thanh Ngọc đàn đã lắng lại. Nếu kế hoạch bị xáo trộn thì thôi ngày khác chúng ta lại tụ họp, các vị thấy thế nào?”
“Như thế rất tốt.” Trương Sở gật đầu nói.
“Chư vị… Cáo từ!” Đoạn Hành không ngó ngàng đến các đệ tử Thanh Ngọc đàn khác, chỉ chắp tay chào Trương Sở.
Lục Châu bèn liếc nhìn người này thêm một lần.
Lạ thật, trông Trương Sở cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt.
Đoạn Hành xoay người đi đến trước mặt Lục Châu, cung kính nói: “Đại sư, vãn bối còn có việc phải làm, xin đi trước một bước.”
“Chờ đã.”
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng.
“Đại sư còn có gì phân phó?” Đoạn Hành không dám thất lễ, lập tức dừng lại hỏi.
“Lão phu có một lời khuyên, ngươi hãy chuyển lời lại cho Nhậm Bất Bình.”
“Lời vàng ý ngọc của đại sư, nhất định vãn bối sẽ chuyển cáo lại cho Tông chủ.” Đoạn Hành tỏ ra vô cùng khiêm tốn lắng nghe.
Lục Châu vuốt râu gật đầu nói: “Trông chừng Ma Sát Tông, quản lý tốt chính mình, nếu không sẽ gặp hoạ sát thân.”
Đoạn Hành hơi sửng sốt.
Tuy không thể lý giải lời đại sư vừa nói nhưng hắn cũng không dám chất vấn, bèn khom người: “Đa tạ đại sư! Vãn bối cáo từ.”
Đoạn Hành phất tay, dẫn theo một đám đệ tử Ma Sát Tông rời khỏi Thanh Ngọc đàn.
Lục Châu lại lần nữa nhìn trời, thấy thời gian đã đến.
Với tốc độ của Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh, cho dù phải vác thêm một người cũng không phi hành quá chậm.
Hai người bọn họ vừa lên Nguyên Thần cảnh, tốc độ đương nhiên cũng được đề thăng lên nhiều.
Ngay khi Lục Châu vừa định rời đi, một thanh âm từ phía sau lưng đám đệ tử Thanh Ngọc đàn chợt truyền đến...
“Là vị đại sư nào giá lâm Thanh Ngọc đàn, để ta đến xem.”
Đám đệ tử Thanh Ngọc đàn lui về sau, nhường ra một con đường.
“Trương Thu Trì?” Trương Sở nghênh tiếp hắn.
Người vừa đến là Trương Thu Trì của Chính Nhất Đạo.
Lục Châu có chút ấn tượng đối với người này… Mấy năm trước hắn từng đánh bại Minh Thế Nhân khiến hắn mặt mũi bầm dập.
Cũng vì chuyện đó mà Minh Thế Nhân phiền muộn rất lâu, trốn ở trên núi khổ tu suốt một thời gian.
Nhiều năm đã trôi qua, bây giờ thực lực và tu vi của Trương Thu Trì hẳn là đã tiến bộ không ít.
Trương Thu Trì cũng là người thức thời, vừa nhìn thấy Bệ Ngạn ngồi bên cạnh Lục Châu, hắn sửng sốt trong chốc lát rồi vội vàng khom người chào: “Tham kiến đại sư.”
Lục Châu không trả lời hắn mà chỉ phất phất tay với Tiểu Diên Nhi: “Đi.”
“Vâng.”
“Đại sư?”
Trương Thu Trì đang cảm thấy kỳ quái, không hiểu tại sao đại sư lại thờ ơ với mình.
Chợt đám đệ tử đứng phía sau đột nhiên kinh hô: “Có người đang đến đây!”
Đám người nhìn sang.
Trương Thu Trì cũng nhìn theo hướng ánh mắt của mọi người.
“Hả?”
Hắn không nhận ra Lục Châu cũng không có gì lạ, dù sao tướng mạo Lục Châu cũng đã thay đổi rất nhiều. Nhưng tên tứ đệ tử Ma Thiên Các Minh Thế Nhân cho dù có hoá thành tro hắn cũng nhận ra.
Mấy năm nay danh tiếng của Trương Thu Trì vang xa, một phần rất lớn là nhờ vào việc hắn đã đánh bại Minh Thế Nhân của Ma Thiên Các.
Bây giờ nhìn thấy Minh Thế Nhân đang bay tới, hắn sao có thể không hưng phấn.
“Minh Thế Nhân? Hắn lại dám đến Thanh Ngọc đàn?!”
“Là Minh Thế Nhân?”
“Là tứ ma đầu Minh Thế Nhân của Ma Thiên Các!”
Các đệ tử đứng trên Thanh Ngọc đàn đều lộ vẻ kinh ngạc.
Tu vi bọn hắn khá thấp, nào dám xông lên ngăn cản.
Chưởng môn và các trưởng lão khác không có ở đây, chỉ có mình Trương Thu Trì có thể địch lại Minh Thế Nhân. Mà bản thân Trương Thu Trì cũng đã từng đánh bại Minh Thế Nhân một lần, đây chính là thiên thời địa lợi nhân hoà.
Lục Châu cũng trông thấy Minh Thế Nhân, bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại hồ nghi, Đoan Mộc Sinh vốn đi cùng Minh Thế Nhân, sao bây giờ lại không thấy đâu?
Đúng lúc này...
Trương Thu Trì nhảy lên không trung, cười to nói: “Đúng là trời cũng muốn giúp ta. Bây giờ ta sẽ bắt sống tên ma đầu này, từ nay về sau xem ai còn có dũng khí khinh thường Chính Nhất Đạo chúng ta nữa!”
“Có Trương trưởng lão ra tay thì việc bắt tên ma đầu này không có gì khó khăn cả.”
“Chúng ta nguyện ý trợ uy cho trưởng lão!”
Trương Thu Trì gật đầu, nói với Lục Châu đứng bên cạnh: “Đại sư, mong người chiếu cố nhiều hơn.”
Lục Châu phất phất tay, không nói gì.
Có không ít đệ tử Thanh Ngọc đàn cũng bay lên không trung.
Những người tu vi thấp chỉ có thể đứng bên dưới nhìn lên.
Hai mắt Trương Thu Trì hưng phấn lấp loé ánh sáng, hắn phi hành đuổi theo Minh Thế Nhân.
Lục Châu nhảy lên lưng Bệ Ngạn, lạnh nhạt vuốt râu. “Tất cả đều là số mệnh.”
Tiểu Diên Nhi cũng vừa leo lên Bệ Ngạn vừa hỏi: “Số mệnh gì cơ ạ?”
“Số mệnh của Trương Viễn Sơn và Hoa Vô Đạo, cũng là số mệnh của tứ sư huynh con.”
Bệ Ngạn gầm lên một tiếng trầm thấp rồi nhảy vào không trung.
Cùng lúc đó, Minh Thế Nhân đang ngự không mà đi.
Mắt thấy đã đến Thanh Ngọc đàn, hắn bèn bay về một hướng khác, dù sao nơi đây cũng là địa bàn của Chính Nhất Đạo.
“Sư phụ đâu rồi nhỉ?” Minh Thế Nhân gãi gãi đầu, nhìn quanh bốn phía.
Hắn thả chậm tốc độ, chuẩn bị hạ xuống chờ đợi, lại quay đầu nhìn ra sau lưng:
“Tam sư huynh hẳn là cũng sắp đến rồi! Không có Bá Vương Thương ngáng chân… Hắc hắc, lão tử bay nhanh hơn!”
Ngay lúc hắn đang đắc ý, từ phía Thanh Ngọc đàn đột nhiên truyền tới một giọng nói nghiêm nghị...
“Minh Thế Nhân!”
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn lại, nhướng mày, vừa nhìn đã nhận ra người này. “Trương Thu Trì, là ngươi?”
“Đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào!”
Trương Thu Trì lăng không chắp tay, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Minh Thế Nhân tựa như đang nhìn con mồi.
Minh Thế Nhân khoát tay nói: “Bây giờ lão tử không có tâm tình đánh nhau với ngươi… Có thấy sư phụ ta đâu không?”
Trương Thu Trì khẽ giật mình, trầm giọng nói: “Đừng có đem sư phụ ngươi ra để hù doạ ta, bản trưởng lão hôm nay sẽ thay trời hành đạo!”
“Chờ đã.”
Minh Thế Nhân lại khoát tay lần nữa. “Ta hỏi thật đó, có nhìn thấy sư phụ ta ở đâu không?”
Thấy tính tình hắn vẫn phóng đãng không có khuôn phép như vậy, Trương Thu Trì tức giận không biết phát tiết vào đâu.
“Nếu thấy lão ta cũng giết luôn!”
Vù!
Nguyên khí xung quanh đồng thời hội tụ!
Trương Thu Trì kết thành thủ thế, từng đạo pháp ấn vờn quanh người hắn.
Nguyên khí rung động thật mạnh.
Nguyên Thần cảnh!
Lúc này, đám đệ tử Thanh Ngọc đàn từ xa chạy tới hạ xuống mặt đất, ngẩng đầu lên quan sát trận chiến.
Minh Thế Nhân nhìn quanh nhìn quẩn vẫn không thấy bóng dáng sư phụ đâu.
Thôi xong, bị sư phụ lừa rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận