Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1168

Lực lượng Mệnh Cách xuyên thủng Mệnh Cung của Điền Minh, mà Thủy Long Ngâm ập xuống rốt cuộc cũng đánh nát Mệnh Cung.
Vu Chính Hải ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười lạnh trên gương mặt không sợ sinh tử của Điền Minh. “Tạm biệt.”
Ầm!
Pháp thân bạch sắc Thiên Giới Bà Sa vỡ tan, phương viên mấy ngàn mét xung quanh đều bị năng lượng bạo liệt càn quét.
Vu Chính Hải bị đánh văng ra sau, Thủy Long Ngâm vỡ nát, Bích Ngọc Đao lượn vòng trên trời rồi rơi xuống đất.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 2.000 điểm.].
Trong toà cổ thành đổ nát âm u mờ mịt.
Sau khi năng lượng bạo liệt phát tiết xong, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
Vu Chính Hải ngồi bệt dưới đất ngửa đầu nhìn trời, thở hổn hển. “Đệ không sao chứ?”
Cách đó không xa, Ngu Thượng Nhung đã ngồi dậy được, khẽ đáp: “Không chết được.”
“Không ngờ chúng ta hợp lực mới miễn cưỡng giết được hắn.” Vu Chính Hải chống một tay dưới đất để đứng dậy, cánh tay hắn run rẩy không ngừng, thân thể đau nhức, khí huyết cuồn cuộn.
Khi hắn xoay người nhìn sang, mới phát hiện Ngu Thượng Nhung không hề động đậy. Trong lòng Vu Chính Hải dấy lên cảm giác lo lắng.
“Nhị sư đệ…”
“Ta không sao.” Ba chữ này lộ vẻ suy yếu.
Theo Vu Chính Hải nghĩ, sau khi Ngu Thượng Nhung giết được đối thủ thì nên tiêu sái đứng dậy, đưa lưng về phía hắn rồi ưu nhã nói: Đại sư huynh, một kiếm vừa rồi như thế nào?
Nhưng chuyện lại không như thế.
Vu Chính Hải cố gắng đứng dậy, bước từng bước về phía Ngu Thượng Nhung mặc kệ đan điền khí hải đang vô cùng hỗn loạn.
Hắn phát hiện trên mặt Ngu Thượng Nhung không ngừng đổ mồ hôi, trên bả vai lại có một vết thương.
“Đệ bị thương.” Vu Chính Hải nói.
“Vết thương nhỏ mà thôi.” Ngu Thượng Nhung đang ngồi xếp bằng điều tức chữa thương. Vết thương trên bả vai từ từ bốc ra khói đen.
“Có độc, nhất định phải tống ra hết.” Vu Chính Hải cau mày.
“Không ngờ Bạch Ngô Vệ cũng dùng loại thủ đoạn hèn hạ vô sỉ này.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Đệ không nên đánh lui ta.”
“Việc đã đến nước này, có nói cũng không ích gì. Dù sao thì chúng ta cũng đã thành công giết hắn.” Ngu Thượng Nhung cười đáp.
“Cũng đúng.” Kết quả này tốt hơn dự kiến nhiều.
Vu Chính Hải đưa mắt nhìn quanh, nơi này vốn là phế tích mà nay lại càng trở nên hoang tàn đổ nát hơn lúc nào hết.
Màn đêm buông xuống.
Ở Triệu Văn Quốc hiếm khi có thể nhìn thấy mặt trăng, mà đêm nay, ánh trăng xuyên qua từng tầng mây mù rọi xuống khoảng đất nơi hai huynh đệ đang điều tức.
“Chúng ta đi thôi.”
Ngay khi hai người vừa định rời đi, từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân rầm rập kèm những đôi mắt đỏ ké.
Thấy vậy, Vu Chính Hải bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhị sư đệ, hôm nay chúng ta đúng là xui xẻo mà.”
“Chỉ là một số tẩu thú di chuyển trên mặt đất thôi, phi hành rời đi là được.”
“Đệ sai rồi… trên trời cũng có.”
Trên bầu trời, một số loài phi cầm có móng vuốt toả hồng quang trông như diều hâu đang bay lượn.
Phi cầm tẩu thú không có bao nhiêu lực uy hiếp, nhưng trong đám hung thú này lại có một con Mệnh Cách thú hình thể khá lớn.
“Nghe nói Triệu Văn Quốc cực kỳ hỗn loạn, tu hành giả xâm nhập vào nơi này đều có khả năng bị hung thú ăn tươi nuốt sống. Bây giờ xem ra đây đều là lời nói thật.” Vu Chính Hải thở dài nói.
Tách.
Một giọt nước rơi xuống bên bệ cửa sổ khiến Lục Châu tỉnh lại từ trong luồng suy nghĩ.
Thái Huyền chi lực đã dùng hết, Lục Châu nhíu mày suy tư.
“Có thể giết Thiên Giới Bà Sa ba Mệnh Cách, nhưng đám hung thú này bọn hắn phải ứng phó thế nào?”
Từ cuộc trò chuyện của tiểu đội Bạch Ngô Vệ có thể thấy được, một tháng sau hai tên còn lại sẽ quay lại chém giết con Mệnh Cách thú đặc thù kia.
Thời gian còn sớm, nhưng không ai nói chắc được bọn hắn sẽ không đột ngột quay về.
“Chẳng lẽ phải cưỡi Đế Giang quay về?”
Thời gian đi đường khoảng năm, sáu ngày, kịp thì có kịp nhưng đường xa quá phiền phức. Lục Châu bèn cho gọi Thẩm Tất tới.
Vừa vào Đông Các, Thẩm Tất đã cung kính hành lễ: “Bái kiến Các chủ.”
“Ngồi đi.”
Thẩm Tất ngồi xuống, khẽ hỏi: “Các chủ gọi ta đến là có việc gì cần phân phó?”
“Hắc Tháp khống chế Mệnh Cách thú bằng cách lợi dụng phù văn thông đạo có đúng không?”
“Vâng. Phù văn thông đạo do phù văn sư khắc hoạ, tu hành giả đều có thể sử dụng miễn là biết phương thức khởi động và có đầy đủ nguyên khí. Đồng thời cần biết rõ địa điểm mục tiêu, phù văn thông đạo ở lối vào và lối ra cùng cộng hưởng thống nhất thì có thể mở thông đạo.”
“Lão phu muốn trong vòng một tháng đến được Triệu Văn Quốc, ngươi có biện pháp nào không?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện này…” Trên mặt Thẩm Tất lộ vẻ khó xử nhưng vẫn thành thật đáp, “Khi rời khỏi Hắc Tháp ta có mang theo rất nhiều phù chỉ, nhưng ta không có năng lực khắc hoạ phù văn thông đạo, e là không làm được.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy tư.
Thẩm Tất lại nói: “Nhưng giữa kim liên và hồng liên còn lưu lại phù văn thông đạo, chúng ta có thể mượn dùng một lần.”
“Tiếp tục đi.”
“Lần trước khi Các chủ đánh giết Hắc Ngô Vệ và Bạch Ngô Vệ ở phía bắc Thần Đô, ta chính là đến từ phù văn thông đạo ở gần đó. Lúc đó ba huynh đệ chúng ta đang ở Hắc Tháp, vì chạy trốn nên mới tìm kiếm thông đạo gần nhất. Phù văn thông đạo ở phía bắc vừa thông với Hắc Tháp, vừa đến được hồng liên giới.”
Lục Châu gật đầu. “Tốt lắm. Vậy đi chuẩn bị đi, mấy ngày nữa lão phu phải trở về hồng liên giới một chuyến.”
“Các chủ, hành động này e là sẽ chọc giận Hắc Tháp. Hắc Tháp và Bạch Tháp đều cực kỳ coi trọng phù văn thông đạo, trông coi rất nghiêm ngặt. Nếu làm vậy chỉ sợ mâu thuẫn giữa hai phe Hắc Bạch sẽ kéo cả Ma Thiên Các vào.”
Dẫn lửa vào người là chuyện không hề tốt đẹp.
“Ngươi lo lắng cũng có lý, nhưng lão phu tự có phân tấc. Ngươi cứ thực hiện đi thôi.”
“Vâng.” Thẩm Tất cung kính rời khỏi Đông Các.
Lục Châu không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng thôi động Tử Lưu Ly tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư. Hắn cần kiểm tra an nguy của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, đặc biệt là khi hai người đều đã bị thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận