Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1732: Ta không phải thú ăn chay

Hai người tách ra. Gã đứng trên mặt nước nghiêm túc nhìn Vu Chính Hải: “Ngươi mạnh lên rồi?”
Trong mắt Vu Chính Hải đều là sát khí: “Bây giờ biết cũng không muộn.”
Vu Chính Hải đánh ra Đại Huyền Thiên Chưởng, tu hành giả mặc ngân giáp cũng vung chưởng đối ứng.
Sóng biển văng lên càn quét tứ phương. Hai người đồng thời tiến tiến lùi lùi.
“Ngươi đã tấn thăng hai Mệnh Quan?!” Gã trợn mắt hô lên.
Hai người kịch đấu một phen. Lực chiến hai Mệnh Quan của Vu Chính Hải đã gần bằng ba Mệnh Quan của người khác.
Kịch đấu một phen, rốt cuộc tu hành giả mặc ngân giáp hừ một tiếng nói: “Ta chơi chán rồi, chênh lệch một Mệnh Quan xa như trời với biển, từ bỏ đi!”
Ông !
Gã gọi ra Tinh Bàn, mười tám khu vực Mệnh Cách sáng lên giữa trời, toả ra quang hoa khiếp người.
Vu Chính Hải nhíu mày nói: “Chân nhân.”
“Trước đó ta giấu kín tu vi là để điều tra manh mối… ngươi có thể bức ta dùng toàn lực cũng đã rất khá.”
Hư ảnh loé lên, gã vọt tới trước mặt Vu Chính Hải, Tinh Bàn đánh về phía trước.
Vu Chính Hải lăng không lùi về sau, khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực. Kém một Mệnh Quan làm sao mà đánh?
Vu Chính Hải suy nghĩ rất nhanh, Bích Ngọc Đao bộc phát ra vô số đao cương hoà làm một thể với nước biển tạo thành bức tường che chắn, hắn quay đầu bay thật nhanh.
“Muốn đi?!”
Tu hành giả mặc ngân giáp bộc phát hắc quang, đâm xuyên qua vách tường đánh về phía lưng Vu Chính Hải.
Khi bàn tay gã sắp chạm vào người Vu Chính Hải, nước biển đột nhiên đông cứng lại, toàn thân gã hoá thành băng điêu.
Rắc !
Hai chân Vu Chính Hải cũng bị dính chặt vào khối băng, không thể động đậy. Tầng băng kia lan tràn đến hai chân hắn thì dừng lại.
Vu Chính Hải ngẩng đầu nhìn lên, thấy được một thân ảnh khổng lồ từ trên trời giáng xuống.
Đoan Mộc Sinh đứng trên đầu nó, trong ta cầm Bá Vương Thương, trong mắt toàn là bi thương.
“Lục Ngô? Tam sư đệ?!” Vu Chính Hải kêu lên.
Lục Ngô vừa đáp xuống tầng băng đã lập tức đánh về phía băng điêu mặc ngân giáp.
Oành!
Băng điêu bị đánh vào trong biển.
Lục Ngô lại há miệng phun ra hàn khí, hai vó đạp xuống khiến tầng băng nứt toác.
Đúng lúc này, tu hành giả mặc ngân giáp xông ra khỏi tầng băng phong, toàn thân đầy máu tươi bay vọt về phía chân trời.
Lục Ngô đạp băng nhảy tới. Đoan Mộc Sinh tức giận nói: “Dám bắt nạt đại sư huynh ta, Lục Ngô, giết hắn đi!”
Ngao !
Tiếng rống chấn động thiên địa. Tu hành giả mặc ngân giáp quay đầu tức giận nói: “Ta giết ngươi trước!”
Gã mặc kệ Lục Ngô đang xông về phía mình, nhanh như thiểm điện đánh vào người Đoan Mộc Sinh.
Lục Ngô vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác ngoạm vào bắp đùi gã một cái.
Tu hành giả mặc ngân giáp đột nhiên xoay người, chém xuống một đao. Xoẹt! Đùi trái bị gã tự mình chém đứt.
Gã tiếp tục đánh tới trước mặt Đoan Mộc Sinh, bàn tay lấp loé hắc quang như tử thần.
Đoan Mộc Sinh cả kinh, hai đạo tử long trên tay bộc phát, hai mắt hoá thành màu tím đen, hai tay nâng Bá Vương Thương lên chống đỡ chưởng ấn.
Oanh!
Đoan Mộc Sinh bị đánh bay ra ngoài, cánh tay cầm Bá Vương Thương bị chấn động đến tê liệt.
Cũng may hai con tử long bay lượn quanh người hắn rồi chui vào cơ thể, xua tan hắc sắc cương ấn. Khí tức hỗn loạn trên người Đoan Mộc Sinh từ từ lắng lại.
Tu hành giả mặc ngân giáp cả kinh nói: “Là lực lượng suy bại trong bí ẩn chi địa?”
“Hắn không sợ tử vong.”
Đằng sau lưng truyền đến thanh âm, tu hành giả mặc ngân giáp lạnh cả sống lưng. Gã quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy một cái mồm khổng lồ đỏ như huyết động đớp về phía mình.
Oàm!
“Rất lâu rồi bản hoàng không được thưởng thức mỹ vị đến từ Thái Hư.”
Răng rắc!
Tu hành giả mặc ngân giáp đã trở thành thức ăn trong miệng Lục Ngô.
Lục Ngô lộ ra biểu tình hưởng thụ tựa như đang ăn món thịt tươi mà nó thích nhất, nguyên khí không ngừng bắn ra, tàn phá bừa bãi trong quai hàm nó nhưng nó vẫn rất hài lòng.
Mỗi khi bị đánh giết một Mệnh Cách, “thịt tươi” lại bắn ra nguyên khí phong bạo.
Mãi cho đến khi Lục Ngô hoàn toàn nuốt gã vào trong bụng, nó mới vui vẻ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, để tia hoàng hôn cuối cùng rọi vào người nó, ánh lên quang mang loá mắt.
Nó nhìn về phía Đoan Mộc Sinh và Vu Chính Hải đang ngẩn người, liếm môi nói: “Còn không đủ nhét kẽ răng bản hoàng.”
Đối với hung thú khổng lồ như Lục Ngô, quả thực thân thể nhân loại không đủ nhét vào kẽ răng nó.
Đoan Mộc Sinh hít sâu một hơi, tử long biến mất. “Ta còn tưởng là ngươi không ăn thịt người.”
“Ta không phải thú ăn chay.” Lục Ngô lườm hắn.
Vu Chính Hải bước tới, cương khí sấy khô toàn bộ nước biển dính trên người, gật đầu nói: “Cũng may các ngươi đến kịp lúc.”
Đoan Mộc Sinh bỗng nhớ ra chuyện gì, xoay người hỏi: “Đại sư huynh, ta nghe nói thất sư đệ chết rồi?!”
Vẻ mặt Vu Chính Hải cứng lại, hắn thở dài một tiếng thay cho lời thừa nhận.
Đoan Mộc Sinh nhìn về phía biển cả vô biên vô tận, toàn thân chiến ý bỗng ỉu xìu xuống như bánh đa nhúng nước, ngồi bệt xuống giữa hư không mà khóc.
Vu Chính Hải không có ngăn cản, chỉ đi tới bên cạnh hắn, khẽ vỗ về. Hai người đồng thời nhìn về phía đông Vô Tận Hải, rất lâu cũng không ai lên tiếng.
Lục Ngô ngồi xổm sau lưng hai người, cũng nhìn về hướng đông, không nói một lời.
Mặt trời lặn xuống. Một tia nắng cuối cùng quét qua không gian vạn trượng rồi ẩn vào trong mây mù, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Trên Đông Các.
Lục Châu vừa trở về đã nghe tiếng Hệ thống thông báo thưởng điểm công đức, không khỏi nghi hoặc.
Hắn tưởng là Chư Hồng Cộng lại làm chuyện gì ở hoàng liên giới bèn quan sát một chút, phát hiện không có ai đang lễ bái lão bát.
Lục Châu lại quan sát tình hình của Chiêu Nguyệt, nàng đang bận rộn sự vụ trong cung, không có ai lễ bái.
Những người khác thì đều ở yên trong Ma Thiên Các, tuyệt không hề rời đi. Thế là Lục Châu quyết định quan sát Đoan Mộc Sinh.
Hắn nhìn thấy trên đại hải trôi nổi thật nhiều thi thể, máu tươi nhiễm đỏ một vùng, cũng hiểu ra đã có chuyện phát sinh.
Lục Châu không tiếp tục quan sát mà thu hồi thần thông, cắm Trấn Thọ Thung xuống đất, chỉnh tốc độ lưu chuyển lên 1.000 lần, bắt đầu lĩnh hội Thiên thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận