Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1338

Người nọ lo lắng đáp: “Bọn hắn giết rất nhiều người, tiểu nhân không biết lai lịch bọn hắn, nhưng nghe công công nói những người này có tu vi rất cao. Bệ hạ không dám thất lễ nên mới mời Thánh chủ tới.”
“Dẫn đường.”
“Vâng.”
Cùng lúc đó, trong đại điện.
Đại Khánh hoàng đế Tái Hồng đang lo lắng nhìn ra cửa điện. “Còn chưa tới sao?”
Công công đứng ngoài điện khom người nói: “Bệ hạ, người chờ một chút.”
Trên hàng ghế bên trái đại điện có ba nam tử mặc trường bào không đợi được nữa, đồng loạt đứng dậy.
“Thánh chủ trong miệng ngươi đúng là có mặt mũi lớn thật. Chuyện này không cần thương nghị với hắn, đợi khi nào ta rảnh rỗi sẽ tìm hắn nói chuyện. Việc ta nói trước đó ngươi cân nhắc đến đâu rồi?” Một nam tử hỏi.
Đại Khánh hoàng đế đáp:
“Yêu cầu của hai vị có chút quá phận, các vị muốn Đại Khánh quanh năm cung cấp Hắc Diệu Thạch là việc thật phi lý. Cho dù điều động toàn bộ tu hành giả Đại Khánh cũng không cách nào thoả mãn yêu cầu này. Nếu đáp ứng các vị, trẫm làm sao có thể đối mặt với thương sinh trong thiên hạ?”
“Ngươi nên hiểu chuyện một chút, nếu không phải nể mặt ngươi là hoàng đế thì ta đã giết ngươi từ lâu.”
Nam tử vừa nói vừa dùng nhị chỉ điều động kiếm cương chĩa về phía hoàng đế.
Nhìn tia bạch sắc kiếm cương nhọn hoắt trước mặt, Tái Hồng cứng ngắc nói: “Ngươi muốn thế nào?”
“Đơn giản thôi, hoặc là lui vị, hoặc là cung cấp Hắc Diệu Thạch.”
Sắc mặt Tái Hồng rất khó coi, bàn tay đặt trên tay vịn long ỷ không ngừng rung động.
Bên ngoài đại điện, dưới sàn nhà đều là máu tươi, trong không trung tràn ngập mùi máu. Hai tên thái giám đứng ngoài cửa điện không ngừng run rẩy.
Đại Khánh hoàng đế Tái Hồng tận mắt nhìn thấy ba tên cao thủ chỉ dùng thời gian một chén trà đã phế bỏ toàn bộ cao thủ đại nội trong hoàng cung, thân hình hắn không khỏi run lên.
“Thời gian của chúng ta có hạn, bệ hạ, cho ngươi thời gian mười hơi thở để cân nhắc.” Nam tử nhìn thẳng vào mặt hoàng đế Tái Hồng.
Im lặng một lát, Đại Khánh hoàng đế cắn răng nói: “Được, trẫm đồng…”
“Chờ đã!”
Bên ngoài đại điện truyền đến âm thanh trầm thấp, sóng âm như thuỷ triều càn quét cả toà cung điện.
Đại Khánh hoàng đế vừa nghe được giọng nói này đã kích động đứng lên, cấp tốc đi xuống bậc thang, nhìn ra ngoài cửa điện:
“Thánh chủ đã tới, ba vị có thể hỏi hắn. Thánh chủ là huynh đệ kết bái của trẫm, nếu hắn đồng ý, trẫm cũng sẽ đồng ý.”
“Đến rất đúng lúc.”
Ba người xoay người nhìn về phía cửa đại điện.
Chư Hồng Cộng chắp tay sau lưng đi tới, trên mặt tràn đầy vẻ tuỳ ý. Khi đi tới cửa cung điện, mùi máu tươi xộc vào mũi khiến sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc.
Hắn biết nhất định có cao thủ tu vi hơn xa lục diệp xuất hiện.
Phía sau lưng Chư Hồng Cộng và Lục Ly còn có mấy trăm tu hành giả Hồng Giáo trùng trùng điệp điệp đi tới.
Tu vi Lục Ly còn chưa khôi phục, đại đa số cao thủ Hồng Giáo đều chỉ có pháp thân Bách Kiếp Động Minh. Đoàn người như ong vỡ tổ đi tới khiến ba vị tu hành giả mặc bạch bào bỗng nghĩ tới một cụm từ là một đám ô hợp.
Nam tử trung niên cầm đầu lộ ra nụ cười thắng lợi.
Khi Chư Hồng Cộng và Lục Ly sóng vai đi vào, Đại Khánh hoàng đế lập tức chạy tới kéo tay Chư Hồng Cộng nói:
“Hiền đệ, cuối cùng đệ cũng tới rồi!”
Chư Hồng Cộng lần đầu tiên bị người ta gọi là hiền đệ, toàn thân nổi hết da gà.
“Xảy ra chuyện gì khiến ngươi gấp gáp đến vậy, dùng giọng điệu ra lệnh gọi ta tới?”
“Trẫm cũng không còn cách nào khác, trên đường đi đệ cũng nhìn thấy rồi đó…”
Chư Hồng Cộng nhìn về phía ba tu hành giả mặc bạch bào đứng trong đại điện. Nam tử cầm đầu nói:
“Ngươi chính là Thánh chủ mà Đại Khánh hoàng đế nói tới?”
“Chính là ta, thì sao?”
“Chỉ là Bách Kiếp Động Minh mà mặt mũi không nhỏ nhỉ. Ba người chúng ta đến từ Đại Minh, tốn nửa năm mới vượt qua Vô Tận Hải đến được đây. Tu vi chúng ta là Thiên Giới Bà Sa, nhưng với kiến thức của ngươi hẳn là chưa từng nghe tới từ này.”
Chư Hồng Cộng nhướng mày nhìn Lục Ly: “Lão Lục, hắn vũ nhục trí thông minh của ta!”
Lục Ly nói: “Trí thông minh của ngươi vốn cũng chẳng cao gì cho cam.”
“Ông quá đáng nha! Chẳng phải chỉ là Thiên Giới Bà Sa thôi sao!” Chư Hồng Cộng cạn lời nói.
Ba nam tử lộ vẻ kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy tên mập Thánh chủ này cũng có chút kiến thức.
Lục Ly bước lên trước một bước, nhìn ba người rồi hỏi: “Bạch liên giới?”
Ba người càng thêm kinh ngạc.
“Ngươi là ai?” Nam tử cầm đầu hỏi.
“Các ngươi là người Bạch Tháp hay Đại Minh vương đình?” Lục Ly hỏi.
Nghe vậy, trong lòng ba người không khỏi kinh hãi. “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Lục Ly hừ nhẹ một tiếng:
“Ngươi không xứng trò chuyện với ta. Cho dù là thẩm phán Bạch Tháp đến cũng không dám lỗ mãng trước mặt ta đâu.”
Nói xong Lục Ly trầm giọng xuống: “Ta phụng mệnh Hạ tháp chủ trấn thủ ở đây.”
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
“Hắc Tháp! Ngươi là người Hắc Tháp?”
Tục ngữ có câu, không phải oan gia không gặp gỡ.
Cả đôi bên đều không biết hiện tại Hắc Tháp Bạch Tháp đã xảy ra biến hoá cực lớn. Lục Ly ở hoàng liên giới đã lâu, tu vi còn chưa khôi phục nên không thể liên hệ với Hắc Tháp. Về phần ba tu hành giả Bạch Tháp thì bay loạn khắp nơi trên Vô Tận Hải suốt nửa năm mới đến được nơi này.
Vụt !
Ba người rút trường kiếm ra. Không khí trở nên căng như dây đàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận