Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1687

Dương Liên Sinh tiếp tục nói: “Lăng Quang phụng mệnh Thái Hư đi tìm kiếm hạt giống Thái Hư bị mất cắp. Hắn hoài nghi là do Trọng Minh tộc lấy đi nên nổi sát tâm, tàn sát Trọng Minh tộc!”
Không khí càng thêm dày đặc, Giang Ái Kiếm đã nhìn thấy trong mắt Trọng Minh Điểu có sát khí.
Tư Vô Nhai nói: “Mười viên hạt giống Thái Hư chỉ mới mất tích vào hơn ba trăm năm trước.”
Dương Liên Sinh cười ha hả nói: “Người trẻ tuổi, hạt giống Thái Hư cách 30.000 năm thành thục một lần. Trong 100.000 năm qua đã có 30 viên hạt giống Thái Hư thành thục, bị đánh cắp 18 viên.”
Giang Ái Kiếm rất muốn phỉ nhổ một câu, thứ quý giá như vậy cũng có thể đánh mất hơn một nửa, đám người Thái Hư đúng là phế vật.
Tư Vô Nhai cũng cười nói: “Hạt giống Thái Hư sinh ra trong thiên địa, chứa đựng thiên địa chi lực, lực lượng ràng buộc và đạo pháp tắc. Nó hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, từ bao giờ lại thành đồ của Thái Hư rồi? Ta lại cảm thấy đó không gọi là bị đánh cắp, mà là Thái Hư đã cướp đi 12 viên hạt giống vốn nên thuộc về thiên hạ mới đúng.”
Giang Ái Kiếm nghe được lời này, lập tức giơ ngón tay cái lên tán thưởng. Nói rất hay nha!
Quả nhiên, Dương Liên Sinh nhíu mày nói: “Những việc này không quan trọng. Sự thật chính là Lăng Quang đã tàn sát Trọng Minh tộc.”
“Hả?” Giang Ái Kiếm hỏi, “Việc này thì có quan hệ gì tới bọn ta?”
Dương Liên Sinh nâng tay lên chỉ về phía Tư Vô Nhai: “Ngươi là hậu duệ của Hoả thần. Thiên đạo luân hồi, đây là lúc ngươi phải trả nợ.”
Giang Ái Kiếm, Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y kinh ngạc nhìn về phía Tư Vô Nhai. Vốn cho rằng Tư Vô Nhai sẽ lộ vẻ kinh hãi thất thố, không ngờ hắn rất thản nhiên.
Tư Vô Nhai thở dài nói: “Làm sao ngươi biết?”
“Đánh hơi.” Dương Liên Sinh chỉ vào mũi Trọng Minh Điểu.
Trọng Minh Điểu nhếch miệng, ánh mắt ngạo mạn quan sát bốn người, lợi trảo vươn ra đặt lên một tảng đá lớn gần đó.
Rắc.
Tảng đá vỡ nát ra như một miếng đậu hũ.
Giang Ái Kiếm trợn mắt há mồm.
Tư Vô Nhai nói: “Cho nên ngươi muốn giết ta để báo thù cho Trọng Minh tộc?”
Dương Liên Sinh lắc đầu: “Nếu chỉ để báo thù thì ngươi đã chết từ lâu rồi. Lăng Quang bị phong ấn ở chỗ này, thay Trọng Minh tộc thủ hộ Trọng Minh Sơn suốt 100.000 năm.”
Tư Vô Nhai hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Biết vì sao Trọng Minh tộc sẽ để nhiều bảo bối như vậy trong cung điện dưới lòng đất này không?”
Tư Vô Nhai lắc đầu.
Dương Liên Sinh nói: “Nhân loại có một nhược điểm trí mạng, đó là quá tham lam. Những tài vật này sẽ hấp dẫn rất nhiều nhân loại đến đây tìm đường chết. Bọn hắn trở thành tinh huyết tẩm bổ cho Lăng Quang, chỉ có như vậy hắn mới có thể đời đời kiếp kiếp thủ hộ Trọng Minh Sơn, chuộc tội cho sai lầm của mình.”
Chẳng trách xung quanh lại có nhiều bộ xương cốt như vậy.
Dương Liên Sinh thở dài một tiếng. “Trọng Minh tộc sẽ vĩnh viễn cầm tù Lăng Quang. Về phần ngươi…”
Hắn dừng lại một chút, chỉ tay vào bụng Tư Vô Nhai nói: “Giao hạt giống Thái Hư ra thì có thể đi.”
Giang Ái Kiếm, Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y lại nhìn về phía Tư Vô Nhai.
Hạt giống Thái Hư nằm trên người thất tiên sinh?
Tư Vô Nhai cười nói: “Gia sư và Lam Hi Hoà có quan hệ không tệ. Trọng Minh Điểu ngươi nhất định phải làm như vậy?”
“Chuyện này ngươi không phải lo. Thánh thú chỉ sống được 100.000 năm, đại hạn thọ mệnh của Trọng Minh Điểu sắp đến rồi. Hôm nay ngươi cứu Trọng Minh Điểu cũng xem như là thay Lăng Quang chuộc tội. Tin rằng Lăng Quang mà nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ chết yên lòng.”
Tư Vô Nhai trầm mặc không nói.
Dương Liên Sinh cười khẩy: “Ngươi có nguyện ý hay không cũng chẳng có gì khác biệt.”
Trọng Minh Điểu vỗ cánh về phía Tư Vô Nhai. Ầm!
Toàn thân hắn bay ngược ra sau, máu tươi phun đầy trời, thân thể đâm sầm vào bức tượng đá rồi trượt xuống đất.
Hoàn toàn không có chút sức lực phản kháng.
Dương Liên Sinh cười ha hả: “Ngươi hẳn phải biết bản sự của Trọng Minh Điểu…” Nói xong hắn liếc mắt nhìn ba người Giang Ái Kiếm, “Các ngươi cũng lưu lại đi.”
“Làm vậy không thích hợp đâu…” Giang Ái Kiếm nói.
“Chỉ có người chết mới không đi nói lung tung.” Dương Liên Sinh vung tay.
Một đạo chưởng ấn màu tím bay ra đánh về phía ba người. Phanh phanh phanh…
Ba người cũng không có chút lực hoàn thủ nào, bị đánh bay ra xa, rơi xuống mặt đất.
“Dừng tay.” Tư Vô Nhai gian nan nói.
“Ngươi còn lời gì trăn trối?”
“Nếu ta mà chết, hạt giống Thái Hư cũng sẽ bị hủy. Thả ba người bọn họ đi đi, nếu không ta sẽ hủy hạt giống ngay lập tức.” Tư Vô Nhai ấn tay vào đan điền khí hải.
Dương Liên Sinh nhíu mày nói: “Trọng Minh Điểu.”
Trọng Minh Điểu đột nhiên giang cánh, sải cánh dài mấy chục trượng, không gian như dừng lại, không biết từ khi nào nó đã xuất hiện trước mặt Tư Vô Nhai.
Ầm!
Tư Vô Nhai lại đâm sầm vào bức tượng đá, máu tươi tuôn ra cuồn cuộn.
Dương Liên Sinh nói: “Bây giờ đến khí lực tự sát ngươi cũng không có. Những kẻ dám đối địch với Thái Hư đều không có kết quả tốt. Ngươi cũng giống như Lăng Quang, đều quá tự cho mình là đúng. Từ hôm nay trở đi, địa cung này sẽ là hầm mộ chôn ngươi và hắn.”
Tư Vô Nhai cố sức ngẩng đầu, hai mắt toả ra hồng quang: “Ngươi dám?!”
Cũng chính lúc này, tượng đá đột nhiên vang lên tiếng kêu răng rắc!
Đám người giật mình nhìn sang, chỉ thấy máu tươi của Tư Vô Nhai thấm vào kẽ nứt trên bức tượng, bức tượng bắt đầu xuất hiện vết rạn toàn thân.
Dương Liên Sinh biến sắc, lập tức nói: “Đi!”
Trọng Minh Điểu xoay người vọt ra bên ngoài. Dương Liên Sinh bắt lấy Tư Vô Nhai, sử dụng đại thần thông vọt đi.
Rắc !
Tượng đá giang rộng đôi cánh vạn trượng, hoả diễm bốc lên tựa như Hoả thần hàng lâm. Tất cả mọi phong ấn rơi ào ào xuống đất, Lăng Quang vỗ cánh bay lên trời, địa cung hoàn toàn sụp đổ.
Trảm thương khung, đốt nhật nguyệt. Hoả thần đã trở về!
Toàn bộ Trọng Minh đảo run lên.
Trong chớp mắt Lăng Quang đã đuổi kịp Dương Liên Sinh và Trọng Minh Điểu, hoả diễm bốc lên tận trời phóng về phía Dương Liên Sinh, Trọng Minh Điểu và cả Tư Vô Nhai.
“A!” Dương Liên Sinh bị ngọn lửa thôn phệ. Trọng Minh Sơn lập tức biến thành biển lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận