Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1621

“Hình như đúng là vậy. Lá gan lớn thật, dám phi hành trên bầu trời, không sợ bị bắt à?”
“Chân trần không sợ ướt giày, nghe nói cách đây mấy năm, Khổng Văn vì trả nợ nên cùng mấy bằng hữu đến bí ẩn chi địa bán mạng.”
Minh Thế Nhân chỉ tay xuống dưới nói: “Khổng Văn, bọn hắn đang bàn tán về ngươi kìa.”
“Mặc kệ bọn hắn, một đám lưu manh mà thôi.” Khổng Văn không thèm tính toán với mấy người này.
“Khổng Văn, còn nhớ ta không? Là ta đây!” Người bên dưới không ngừng phất tay chào hỏi.
“Không thấy người ta không thèm để ý tới ngươi sao? Bớt có lôi kéo quan hệ, bọn hắn rêu rao như vậy, có khi còn liên luỵ tới ngươi nữa đó.” Người đứng bên cạnh nhắc nhở.
“Nói cũng đúng, lát nữa đội tuần tra sẽ đến bắt bọn hắn đi thôi.”
Quả nhiên từ phía hoàng thành có một đội tuần tra hơn mười người bay tới, ai nấy tay cầm trường mâu, trên người mặc khôi giáp nặng nề.
Đám tu hành giả trong thành lập tức nghểnh cổ xem náo nhiệt.
“Kẻ nào dám lớn mật như vậy?” Thanh âm của đội tuần tra hùng hậu hữu lực, chấn nhiếp tứ phương.
Lục Châu đứng giữa không trung nhìn đám tuần tra. Ngu Thượng Nhung nói: “Không nhọc sư phụ động thủ, việc nhỏ nhặt này cứ giao cho đồ nhi.”
Lục Châu gật đầu.
Ngu Thượng Nhung vừa định ra tay thì phía bên kia bỗng truyền đến âm thanh kẽo kẹt của phi liễn. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.
“Tần chân nhân và bốn mươi chín kiếm khách.”
Đội tuần tra nhìn thấy phi liễn, lập tức đứng thẳng sống lưng, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, thấp giọng nói: “Chuẩn bị nghênh đón.”
Minh Thế Nhân nói: “Này này này, bỏ đi đâu đấy?”
Đội trưởng đội tuần tra liếc mắt nhìn hắn một cái. “Lát nữa sẽ thu thập các ngươi sau.”
Nói xong, tên đội trưởng dẫn theo cả đội bay đến trước phi liễn, khom người nghênh đón:
“Không biết Tần chân nhân giá lâm, không kịp tiếp đón từ xa.”
Bốn mươi chín kiếm khách vèo vèo bay ra, tập hợp phía trước phi liễn. Hư ảnh Tần Nhân Việt loé lên, xuất hiện trước mặt đám kiếm khách.
Tên đội trưởng kích động không thôi, khom người nói: “Bái kiến Tần chân nhân!”
Tần Nhân Việt nhíu mày nhìn lướt qua. Ở đâu ra đội tuần tra?
Nguyên Lang quát lớn: “Đừng cản đường.”
Đội tuần tra còn chưa kịp hiểu là có chuyện gì xảy ra thì đã bị một cỗ lực lượng cường đại đẩy bọn hắn lùi ra xa. Tần Nhân Việt dẫn theo bốn mươi chín kiếm khách bay tới trước mặt Lục Châu, ôm quyền nói:
“Lục huynh, một ngày không gặp như cách ba năm. Nhận được lời mời của Lục huynh, ta lập tức chạy đến đây, không đến muộn chứ?”
Lục Châu gật đầu nói: “Vừa kịp lúc.”
Tần Nhân Việt cười nói: “Không biết lễ vật trước đó ta đưa có làm Lục huynh hài lòng không?”
“Lão phu rất thích, đã thu nhận.”
“Lục huynh thích là tốt rồi.”
Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, đám tuần tra ngây ra như phỗng, không biết nên nói cái gì.
Tần Nhân Việt nói: “Không biết Lục huynh đến hoàng cung là có việc gì?”
“Có chút sự tình cần phải giải quyết trước mặt Tần Đế. Ngươi là chân nhân, lão phu mời ngươi đến làm chứng.” Lục Châu nói.
Tần Nhân Việt gật đầu: “Ta cực kỳ vinh hạnh.”
Đội điều tra tiếp tục ngây ra. Một tên đứng bên cạnh kéo góc áo tên đội trưởng hỏi nhỏ: “Đội trưởng, còn bắt người không?”
Đội trưởng quay đầu trừng mắt: “Mắt ngươi mù hay tai ngươi điếc?”
Về phần đám khán giả bên dưới thì càng nghi hoặc khó hiểu, ai nấy đều lần lượt suy đoán xem đám người kia có lai lịch gì.
“Khổng Văn, là ta đây!”
Có thể đứng trong đội ngũ nói nói cười cười với Tần chân nhân, xem ra Khổng Văn lên như diều gặp gió nha!
Bốn huynh đệ Khổng Văn không thèm để ý đến bọn họ.
Người bên dưới tiếp tục vẫy tay: “Khá lắm Khổng Văn, ngươi đã quên chuyện chúng ta cùng nhau trộm màn thầu rồi sao?”
Vu Chính Hải nghe đến phiền. “Khổng Văn, ngươi biết bọn hắn?”
Khổng Văn đáp: “Không quen.”
Tên đội trưởng đội tuần tra đảo mắt một vòng, sau đó lao vọt xuống dưới. “Bắt hết đám người tung tin đồn nhảm này về!”
“Vâng.”
Lục Châu không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, khẽ phất tay: “Đi.”
Đám người tiếp tục bay về phía hoàng thành. Đội tuần tra đương nhiên không dám hỏi nữa.
Tần Nhân Việt và bốn mươi chín kiếm khách cùng Lục Châu bay đến hoàng thành.
Trên hoàng thành xuất hiện rất đông đại nội cao thủ và cấm quân, ai nấy đều đang vận sức chờ phát động.
Thấy nhiều người ngăn lại như lâm đại địch, Tần Nhân Việt đương nhiên biết đây không phải là chuyện tốt đẹp gì. Nhưng đã đến đây thì nhất định phải giữ vững lập trường.
Thấy đường vân trên tường thành sáng lên, Tần Nhân Việt cao giọng nói: “Ta và Lục huynh muốn gặp Tần Đế, mau đi thông báo.”
Thanh âm kia như đại dương mênh mông lăn lộn về phía trước khiến đám đại nội cao thủ phải lui lại mấy bước.
Lúc này, phía hậu phương đại nội cao thủ bỗng truyền đến giọng nói bén nhọn:
“Bệ hạ có lệnh, cho mời hai người vào cung yết kiến.”
Đám người tự động tránh sang hai bên, tạo thành một lối đi.
Lục Châu và Tần Nhân Việt dẫn theo đoàn người tiến vào hoàng thành.
Đang đi, Lục Châu bỗng dừng lại nói: “Phạm Trọng còn chưa đến?”
Khổng Văn đáp: “Ta đã thông tri cho Phạm chân nhân, hẳn là sắp đến rồi.”
Tần Nhân Việt khinh thường nói: “Phạm Trọng là loại người gió chiều nào theo chiều nấy, lá gan rất nhỏ, chắc chắn là không dám tới rồi.”
“Vậy không cần phải để ý đến hắn.”
Lục Châu bay thẳng vào trong. Thiếu một tên chân nhân cũng chẳng phải việc gì ghê gớm.
Nơi xa, một thái giám mặc trường bào đen đang cung kính đứng chờ.
“Cao Thuyết?” Tần Nhân Việt nhận ra hắn.
Cao Thuyết mỉm cười đáp: “Không ngờ Tần chân nhân còn nhận ra ta, ta thật sự rất vui.”
“Tần Đế đâu rồi?” Tần Nhân Việt hỏi.
“Bệ hạ đang bế quan tịnh dưỡng tại U Huyền Điện. Ta dẫn đường cho hai vị, mời.” Cao Thuyết cười nói.
“U Huyền Điện?” Tần Nhân Việt dừng bước, “Nghe nói U Huyền Điện có Quy Khư Trận thủ hộ, Tần Đế thân là vua của một nước, lẽ ra nên ở cùng với văn võ bá quan để xử lý quốc sự chứ?”
Cao Thuyết đáp: “Việc này phải hỏi Lục các chủ. Thân thể bệ hạ không khoẻ, cần phải có Quy Khư Trận hỗ trợ dưỡng thương. Nếu hai vị thấy không tiện thì có thể chờ ở bên ngoài.”
“Quy Khư Trận?”
Lục Châu cũng đã dự liệu nơi này sẽ có trận pháp đặc thù. Nhưng có lực lượng Thiên Tướng, hắn không sợ các loại kỳ trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận