Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1305

“Truyền thuyết liên quan đến người ta không biết nhiều, chỉ biết liệt tổ liệt tông truyền lệnh xuống cho đám tử tôn phải luôn thủ hộ và cung phụng người, đến thế hệ của ta đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
“Từ khoảng 10.000 năm trước, thế nhân bắt đầu quên lãng công tích của lão nhân gia người, một số kẻ có âm mưu ngấp nghé vật do người lưu lại. Vì để thủ hộ người, hậu nhân chúng ta toàn bộ đều mang họ Lục, xem người như lão tổ mà cung phụng.”
Lục Thiên Sơn vừa kể vừa chắp tay lại, trên mặt hiện vẻ thành kính.
“Nói như vậy, các ngươi không phải là con cháu thật sự của Lục gia?” Lục Châu hỏi.
Lục Thiên Sơn lắc đầu, thẳng thắn đáp:
“Lão nhân gia người tu hành thông thiên độn địa, nào có hậu đại sống uất ức khổ sở như chúng ta cơ chứ. Ngược lại là chúng ta đây vẫn luôn dính ánh sáng của người, được người che chở, không lo thiếu cơm ăn áo mặc.”
Nói xong, trong phòng khách yên tĩnh trở lại.
Lục Thiên Sơn quay đầu nhìn Lục Châu:
“Nói thật khi mới nhìn thấy Lục các chủ, ta thật sự bị doạ muốn ngất đi! Dưới gầm trời này sao lại có hai người giống nhau đến vậy! Thế nên ta mới thất thố trước mặt ngài.”
“Không sao,” Lục Châu xua tay, “Thế gian rộng lớn không thiếu điều lạ.”
Ba mươi ngàn năm… cách rất xa. Sao có thể là cùng một người được.
Loại sự tình này chỉ có thể là một sự trùng hợp bất ngờ, là câu chuyện kể lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
Lúc này Tư Vô Nhai bỗng nói xen vào: “Các vị đang thủ hộ cái gì?”
“Tín ngưỡng.”
Hai mắt Lục Thiên Sơn toả sáng: “Đời người không thể không có tín ngưỡng. Tín ngưỡng của Lục gia chính là tổ tiên mình, không phải vì bất kỳ lợi ích gì, mà đối với chúng ta, tín ngưỡng là một loại an ủi tâm linh, an ủi tiên tổ, an ủi bản thân.”
Nói đến đây, Lục Thiên Sơn mỉm cười chắp tay nói: “Khiến hai vị chê cười rồi.”
Hắn khẽ phẩy tay, lão quản gia cuộn bức hoạ lại mang trả về thư phòng.
Lục Châu nói: “Tín ngưỡng tổ tiên không có gì xấu cả. Hiểu lầm đã giải, vậy Lam Thuỷ Tinh đang ở đâu?”
Lần này Lục Thiên Sơn không bảo lão quản gia đi lấy mà tự mình đi ra hậu sơn, nhảy xuống hồ nước gần đó. Hắn lặn xuống đáy hồ, tìm được một hộp gấm rồi toàn thân ướt đẫm trở về phòng khách.
Hắn không dùng cương khí sấy khô nước trên người để bày ra thành ý của mình.
Nhìn thấy hộp gấm, Lục Châu khẽ gật đầu: “Ngươi rất cẩn thận, vật này từ đâu mà có được?”
“Hơn ba trăm năm trước khi đến Bắc Vực, ta may mắn nhặt được một phần.” Lục Thiên Sơn nói.
“Ngươi cũng tham dự vào kế hoạch Thái Hư?”
“Ta chỉ đi bên ngoài, không xâm nhập vào bí ẩn chi địa. Tiến vào trong đó, nhân loại và hung thú sẽ phải hỗn chiến, tử thương rất nhiều. Dã tâm của ta không lớn, chỉ muốn lấy được một ít Mệnh Cách Chi Tâm, không ngờ lại gặp được kỳ ngộ. Trong thân thể một con hung thú, ta nhặt được Lam Thuỷ Tinh, về sau mới biết thứ này được làm từ đất nuôi trồng hạt giống Thái Hư. Đáng tiếc thời gian đã qua quá lâu, khí tức Thái Hư bên trong đã tiêu hao gần hết, giá trị không còn như trước.”
“Vì sao ngươi không thu hoạch khí tức Thái Hư trong đó?” Lục Châu hỏi.
Lục Thiên Sơn cười ha hả: “Ta vốn định hiến vật này cho Hắc Hoàng, nào ngờ…”
Hắn khẽ lắc đầu, “Muốn lấy được khí tức Thái Hư là việc rất khó, người bình thường không thể làm được. Ta đành phải cất nó thật kỹ.”
Lục Châu hài lòng gật đầu, mở chiếc hộp ra.
Bên trong quả nhiên là một viên Lam Thuỷ Tinh toả ra lam quang trong suốt lóng lánh.
[Pháp thân thứ hai: thu thập Lam Thuỷ Tinh 2 phần 9.].
Xem như thuận lợi.
Vốn cho rằng phải sử dụng không ít thủ đoạn, thậm chí đến Thẻ Hàng Cách cũng chuẩn bị xong, không ngờ Lục Thiên Sơn và Lục Ly đều là tộc nhân Lục gia.
Lục Châu thu hồi Lam Thuỷ Tinh. “Ngươi nguyện ý tặng vật này cho lão phu?”
“Ta giữ lại cũng vô dụng, nay Lục gia đã mất đi vị trí của mình, nói không chừng nay mai sẽ bị xét nhà, thứ này đưa cho Lục các chủ là tốt nhất, xem như báo đáp ơn cứu mạng Lục Ly.”
Lục Châu cất kỹ Lam Thuỷ Tinh rồi nói:
“Lão phu rất thưởng thức người biết điều như ngươi. Vô công không nhận lộc, bên phía Hắc Hoàng cứ giao cho lão phu xử lý.”
Lục Thiên Sơn nghe vậy mừng rỡ không thôi, vội vàng khom người nói: “Đa tạ Lục các chủ.”
“Ngươi có biết những viên Lam Thuỷ Tinh khác đang ở đâu không?”
“Lúc trước thực hiện kế hoạch Thái Hư có tổng cộng sáu phần, Lam Hi Hoà chắc chắn có một phần, Đại Minh vương đình có một phần, ba phần còn lại phải hỏi Tiêu Vân Hoà, cũng chính là Tháp chủ tiền nhiệm của Hắc Tháp.”
“Ba phần đó đều nằm trong tay hắn?” Lục Châu kinh ngạc hỏi.
“Chỉ có thể là hắn. Hắn là một trong những người còn sống sót sau kế hoạch Thái Hư.” Lục Thiên Sơn nói.
Lục Châu đúng là đã xem nhẹ Tiêu Vân Hoà. Đã bị diệt năm Mệnh Cách còn có thể lấy được ba phần Lam Thuỷ Tinh.
Khi mới quen biết Tiêu Vân Hoà, Lục Châu cảm thấy hắn rất bình thường, không có chỗ nào kỳ lạ. Xem ra nhìn người không thể nhìn bề ngoài, quá khứ của Tiêu Vân Hoà hẳn là huy hoàng hơn trong tưởng tượng của Lục Châu nhiều.
Vấn đề là Lục Châu không biết gia hoả này đã chạy đi đâu. Từ lần trước tạm biệt đến nay vẫn chưa có tin tức của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận