Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1596

Nếu không có kim liên và Thẻ Nghịch Chuyển, cho dù có được Thiên thư, Lục Châu cũng chỉ có thể sử dụng thần thông Thiên thư là hết mức.
Vừa nghĩ tới sau này lam pháp thân tấn thăng Thiên Giới Bà Sa sẽ cần đến một con số thiên văn, Lục Châu đã cảm thấy tê cả da đầu.
“Lam pháp thân có Mệnh Cách như kim liên không nhỉ?”
Lục Châu thở dài một tiếng, quyết định mặc kệ nó, nhắm mắt tu hành.
Theo mệnh lệnh của Trí Văn Tử, tu hành giả kia bay đến khu vực bên ngoài Triệu phủ, nơi đó vẫn còn không ít tu hành giả đang đứng nhìn.
“Ngươi tới chậm rồi, tất cả đã kết thúc.”
Hắn rất muốn đáp lại một câu, ta đây mới là khách quen nè, nhưng rốt cuộc cũng nhịn xuống.
“Các ngươi không đi vào trong xem sao?” Hắn dò hỏi.
“Vào cái rắm, cao thủ kiếm đạo kia chỉ dùng một chiêu đã chém đứt vũ khí của tất cả mọi người, có thể hắn là khách khanh của Triệu công tử.”
Rất nhiều chư hầu và công tử quyền thế trong Đại Cầm thích thu nhận khách khanh. Người quyền thế cho khách khanh danh vọng và địa vị, khách khanh vì quyền thế mà làm việc cho bọn họ.
“Thôi không còn gì để xem. Giải tán.”
Đám tu hành giả quay đầu rời đi, trong thoáng chốc không còn một ai.
Nhưng tu hành giả kia vẫn đứng đó. Hắn nhìn trái nhìn phải, thấy không còn ai bèn hoá thành một hư ảnh ẩn vào trong bóng tối, đáp xuống hậu viện Triệu phủ.
Hắn khom người xuống quỳ trên mặt đất bằng tứ chi, sau đó chậm rãi bò về phía trước, khí tức toàn thân hoàn toàn biến đổi hệt như một con chó ngao Tây Tạng.
Bò đến gần toà biệt uyển, hắn nép vào chân tường, dùng áo choàng đen che kín Khí Mệnh Châu rồi bí mật quan sát.
Quang mang trên Khí Mệnh Châu sáng lên.
Hắn cấp tốc cất kỹ Khí Mệnh Châu rồi tiếp tục bò về phía trước.
Trong nội viện Triệu phủ cực kỳ yên tĩnh, thần kinh hắn căng cứng đến cực hạn. Hắn áp chế khí tức toàn thân và tiếng tim đập, khiến mình trông chẳng khác gì một con chó.
“May mà ta có năng lực Mệnh Cách cao đẳng của chó…”
Hắn nuốt nước bọt, bò tới một toà biệt uyển gần đó nhất.
Hắn cúi đầu nhìn Khí Mệnh Châu đeo trên ngực, dựa theo độ sáng của nó để đưa ra phán đoán: “Tân thủ Thiên Giới Bà Sa…”
Mũi của hắn giật giật.
“Mùi gì thế?”
Hắn cúi người ngửi ngửi chân tường. Đó là mùi nước tiểu.
“Oẹ !”
Con mẹ nó, đúng là xui xẻo mà! Triệu phủ là địa phương nào chứ, vậy mà có kẻ dám tiểu tiện bên chân tường!
Hắn cấp tốc bò vòng qua toà biệt uyển, lại lấy Khí Mệnh Châu ra xem. Tia sáng vừa đủ.
“Khoảng năm Mệnh Cách.”
Trình độ này không nhập vào mắt Song Tử đại nhân.
Hắn tiếp tục bò dọc theo chân tường, vừa bò vừa quan sát Khí Mệnh Châu.
Mãi cho đến một toà biệt uyển, quang mang trên Khí Mệnh Châu vọt tới thượng đẳng.
“Hai Mệnh Quan?!” Trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc, bàn tay run rẩy che giấu Khí Mệnh Châu.
Lúc này bên tai hắn truyền đến thanh âm: “Cẩu tử, đừng phá.”
Cẩu tử?
Tên tu hành giả sợ hãi cúi đầu, trong lòng run lên. Ta bị phát hiện rồi?
Hắn cấp tốc rời đi, vọt về phía biệt uyển cuối cùng. Khi hắn vừa đến nơi, Khí Mệnh Châu đột nhiên toả quang mang còn mạnh hơn trước đó.
“Hai Mệnh Quan, mười ba Mệnh Cách?”
Hắn dùng hắc bào che kín Khí Mệnh Châu, toàn thân quỳ rạp dưới đất.
“Hả?”
Nhưng chỉ trong giây lát, Khí Mệnh Châu đột nhiên ỉu xìu xuống, biến thành ảm đạm.
“Bách Kiếp Động Minh?”
Tên tu hành giả không tài nào hiểu nổi, đưa tay gãi gãi đầu.
Khí Mệnh Châu chỉ phản ứng với người có tu vi cao nhất trong khu vực đó, dựa vào khí tức ba động mà toả ra quang mang. Mặc kệ kẻ đó ẩn tàng cỡ nào, Khí Mệnh Châu đều có thể cho ra phán đoán chính xác.
Nhưng lúc mạnh lúc yếu thế này nghĩa là sao?
Tu hành giả mộng bức vô cùng.
Từ mười ba Mệnh Cách biến thành Bách Kiếp Động Minh là thế quái nào?
Ngay sau đó, Khí Mệnh Châu lại toả sáng hào quang, dường như đã tiếp cận mười bốn Mệnh Cách.
Nhưng vừa sáng lên, nó lại biến thành ảm đạm.
Tên tu hành giả không tài nào hiểu được. Nhưng mà… mặc kệ nó biến hoá thế nào, hắn có thể xác định người bên trong biệt uyển có tu vi cao nhất là mười bốn Mệnh Cách.
Cũng may hắn đã nguỵ trang bản thân thành khí tức của một con chó, người khác rất khó có thể phát hiện ra.
Hắn thu hồi nguyên khí. Viên Khí Mệnh Châu vỡ vụn thành tro bụi.
Hắn cúi thấp người bò dưới chân tường.
“Vị gì?”
Lại là mùi vị kia khiến hắn không khỏi lắc đầu. Nghe nói người hiển quý có tố chất cao, xem ra đều là giả.
Hắn vừa định đứng lên…
“Ẳng !”
Bên tai bỗng truyền đến tiếng sủa. Thân thể hắn lập tức cứng đờ.
Hắn chậm rãi xoay người lại. Tại vị trí chân tường cách đó không xa có một đôi mắt toả quang mang đang nhìn hắn chằm chằm.
Hắn không dám động. Bởi vì hắn biết chỉ cần một chút cử động thôi cũng sẽ khiến con súc sinh trong bóng tối kia sủa to lên, kinh động những người khác.
Hắn quyết định tiếp tục thu liễm khí tức, bảo trì trấn định.
Trong bóng tối, một con hung thú giống chó cao hơn cả thân người bước ra. Dưới ánh trăng, bộ lông của nó trong suốt, hai cánh khép lại, thân thể mạnh mẽ.
Đôi mắt nó toả quang mang thâm thuý kinh tâm động phách.
“Cùng… Cùng Kỳ…” Tu hành giả kia nhận ra nó. Nhưng hắn vẫn không dám động.
Cùng Kỳ không kêu ăng ẳng nữa mà cất bước đi tới, không nhanh không chậm, tựa như một con chó quý tộc ưu nhã. Đầu nó ngẩng cao, đi tới cách người kia ba mét, cái mũi khịt khịt.
Cùng Kỳ ngửi được “mùi vị đặc trưng và quen thuộc” của giống loài, mồm nó há ra, đầu lưỡi cong lên.
Sau đó nước bọt nó chảy rào rào.
Tu hành giả kia co chặt nắm đấm.
Cùng Kỳ đi tới, nhấc chân lên vỗ vào người hắn một cái. Mũi nó đưa tới gần, không ngừng đánh hơi.
Miệng nó há ra, nước miếng lại chảy.
Tu hành giả kia lộ vẻ mặt vừa sợ hãi phẫn nộ vừa khuất nhục. Khi hắn vừa định bộc phát lực lượng, phía xa chợt truyền đến một giọng nói trầm thấp.
“Cẩu tử, còn dám chạy loạn, ta nấu ngươi thành bảy món!”
Cùng Kỳ rụt lưỡi lại, ngậm miệng quay đầu chạy về phía biệt uyển, bóng dáng nó biến mất trong bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận