Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1197

Mọi người cả kinh nhìn sang, mọi việc xảy ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng gì.
“Diệp Lưu Vân?!” Tiêu Vân Hoà nhìn kỹ, phát hiện bóng đen kia chính là Diệp Lưu Vân.
Diệp Lưu Vân cười lạnh, vừa lau máu tươi vương trên miệng vừa nói:
“Một thợ săn đúng chuẩn phải có đủ kiên nhẫn. Ta chính là chờ giây phút này để ra tay. Lão già, ngươi đã mất đi ít nhất bốn Mệnh Cách, hơn nữa trong chuỷ thủ của ta còn có kịch độc, toàn bộ Mệnh Cách của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị huỷ!”
Diệp Lưu Vân rất vui vẻ. Hắn rốt cuộc đã báo được đại thù! Hiện tại ở nơi này, tu vi Diệp Lưu Vân cao nhất.
Lục Châu nhìn Diệp Lưu Vân đang hưng phấn đến điên cuồng, một chuỗi chiêu thức tấn công vừa rồi đúng là đã thể hiện được hắn là một thích khách đại sư tiêu chuẩn. Từng chiêu đều phát huy ra cực hạn lực lượng và tốc độ.
Diệp Lưu Vân nói: “Hiện tại ngươi có hối hận cũng không kịp. Giao ra Mệnh Cách Chi Tâm, ta cho ngươi được chết toàn thây.”
Thế sự vô thường, đổi thay trong nháy mắt.
Tiêu Vân Hoà cũng không kịp phản ứng, sắc mặt ngưng trọng nhìn Diệp Lưu Vân.
Lục Châu nhìn lại giao diện Hệ thống, Đỡ Đòn Chí Mạng kích hoạt sáu lần, điều này có nghĩa là Thiên Giới Bà Sa của Lục Châu không hề bị tổn hại.
Lục Châu nhìn về phía Diệp Lưu Vân, chợt nói: “Ngươi bị trọng thương.”
Diệp Lưu Vân cười đáp: “Bị thương thì đã sao, ta còn có bảy Mệnh Cách, dư sức đối phó với các ngươi.”
Bảy Mệnh Cách?
Xem ra một chiêu đánh lén Hư Không Kích của Trần Vũ Vương đã khiến hắn hao tổn một Mệnh Cách.
Lục Châu lắc đầu nói: “Ngươi vẫn không hiểu ý lão phu.”
“Ngươi có ý gì?”
“Chẳng mấy chốc ngươi sẽ chết.” Lục Châu thản nhiên nói.
Diệp Lưu Vân cười ha hả.
Tiêu Vân Hoà đột nhiên lên tiếng: “Diệp Lưu Vân, ngươi đủ rồi.”
“Ngươi là ai?” Diệp Lưu Vân cảm thấy người này rất quen mắt nhưng trong lúc nhất thời không thể nhận ra.
Lục Châu trầm giọng nói: “Lão phu hận nhất là kẻ đánh lén, ai cũng không được nhúng tay vào chuyện của lão phu.”
“Ngươi còn giả vờ?” Diệp Lưu Vân khinh thường.
Hắn vừa dứt lời, Lục Châu đã thi triển lực lượng Mệnh Cách của Đế Giang xuất hiện trước mặt hắn, đồng thời sử dụng Thái Huyền chi lực.
Diệp Lưu Vân chỉ cảm thấy mắt hoa lên, còn chưa kịp phản ứng, một chưởng ấn như dời non lấp biển đập mạnh vào lồng ngực hắn!
Ầm!
Thân thể Diệp Lưu Vân không chịu nổi, rơi thẳng xuống dưới, miệng phun ra máu tươi. Pháp thân Thiên Giới Bà Sa hắc liên xuất hiện rồi cấp tốc co lại.
Đám người lên tiếng kinh hô.
Lục Châu lại xuất hiện bên dưới Diệp Lưu Vân, nhấc chưởng đánh lên.
Đại Vô Úy Ấn màu xanh thẳm xông lên chín tầng mây.
Ầm!
Răng rắc !
Âm thanh xương cốt và lục phủ ngũ tạng vụn vỡ vang lên. Thiên Giới Bà Sa lại xuất hiện và co lại lần nữa.
Diệp Lưu Vân bị đánh văng lên trời, gào lên một tiếng không cam lòng.
Không có khả năng!
Lục Châu thi triển lực lượng Mệnh Cách Đế Giang, bay vọt về phía Diệp Lưu Vân trên không trung.
Diệp Lưu Vân liên tục mất đi hai Mệnh Cách, trong mắt ngập tràn sợ hãi nhìn Lục Châu, trái tim nảy lên kịch liệt. Đã rất nhiều năm qua hắn không hề cảm thụ loại cảm giác này. Lần cuối cùng hắn sợ hãi chính là thời điểm chưa bước vào cảnh giới Thiên Giới Bà Sa, trước mặt cường giả hắn làm việc vô cùng cẩn thận, chỉ cần sơ sẩy một lần là chết không có chỗ chôn.
Mãi cho tới khi hắn trở thành Thiên Giới Bà Sa, từ đó về sau đánh đâu thắng đó. Khi chấp hành nhiệm vụ hắn chưa từng thất bại một lần, thế nên mới được người người tôn kính là thích khách đại sư.
Có lẽ do đã thành công quá lâu, rất nhiều nguyên tắc sinh tồn trước đó đã bị hắn quên lãng.
Cho đến ngày hôm nay…
Hắn phạm phải sai lầm trí mạng. Lẽ ra hắn không nên tiện tay đánh ra một chưởng kia!
“Ngươi còn năm Mệnh Cách.” Lục Châu đạm mạc nói.
“Không… không không không, tha mạng, tha mạng cho ta!” Diệp Lưu Vân vô cùng sợ hãi, bắt đầu cầu xin tha thứ.
Lục Châu không cho hắn cơ hội, lại sử dụng lực lượng Mệnh Cách.
Con ngươi Diệp Lưu Vân co rụt lại, miệng quát ầm lên: “Ngươi đừng ép ta!”
Pháp thân xuất hiện, Tinh Bàn cấp tốc bành trướng. Diệp Lưu Vân sử dụng đấu pháp điên cuồng nhất!
Thấy vậy, Tiêu Vân Hoà lập tức nói: “Rút lui.”
Đám người nhanh chóng lui về sau mấy trăm mét.
Lục Châu đột nhiên xuất kiếm, Vị Danh Kiếm toả ra lam quang, ngưng tụ thành một tia kiếm cương dài mấy trượng, không chút lưu tình đâm vào Tinh Bàn.
“Lão phu muốn nhìn xem, là Tinh Bàn của ngươi hay mũi kiếm của lão phu rắn chắc hơn!”
Xoẹt !
Một tiếng hét thảm vang lên. Kiếm cương dài mấy trượng đã đâm xuyên Tinh Bàn, xuyên qua cả thân thể Diệp Lưu Vân!
Diệp Lưu Vân lại lần nữa bị trọng thương, miễn cưỡng đẩy Vị Danh Kiếm ra khỏi thân thể, toàn thân rơi thẳng xuống mặt đất rồi biến mất.
“Phí công.” Lục Châu lắc đầu, mặc niệm thần thông.
Tiêu Vân Hoà giật mình nói: “Không thể nào a!”
“Sao lại không thể?” Vu Chính Hải hỏi.
“Phần lưng Tinh Bàn là khu vực bền chắc nhất, không mấy khác biệt so với liên toạ. Muốn phá vỡ tầng phòng ngự của Tinh Bàn là cực kỳ khó, Tinh Bàn có khả năng tự hõm vào để bảo vệ bản thân, đón đỡ tổn thương. Một kiếm vừa rồi của Lục huynh lại trực tiếp đâm thủng Tinh Bàn, hoàn toàn không hợp với lẽ thường.”
“Chuyện gia sư làm vốn chẳng có chuyện nào là hợp lý cả.” Vu Chính Hải nhún vai.
Tiêu Vân Hoà câm nín.
Hắn chợt nhớ tới, hai đồ đệ của Lục Châu đến từ kim liên giới, đối với thế giới bên ngoài không quá hiểu biết, cũng có thể hiểu được.
Mỗi khi Lục huynh thi triển chiêu số đều sẽ xuất hiện lam sắc có lực lượng cực kỳ kinh người…. Không đúng, kim chưởng xuất hiện khi giết Nam Cung Ngọc Thiên cũng rất cường đại.
Vì sao lại như thế?
Tiêu Vân Hoà nghĩ mãi vẫn không tài nào hiểu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận