Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1752: Giết người diệt khẩu

“Dao Cơ, uổng cho ngươi là đế nữ… Nếu Xích Đế biết chuyện ngày hôm nay, ngài nhất định sẽ giáng tội ngươi! Cứ chờ xem, ha ha ha… các ngươi không giết được ta!!”
Đế nữ nhíu mày, thản nhiên nói: “Tốt thôi, vậy thì ngươi không sống được nữa.”
Nói xong, nàng điểm nhẹ mũi chân nhảy khỏi lưng Bạch Hạc, tựa như bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Lục Châu.
Trấn Thọ Thung không thể ảnh hưởng đến nàng. Đế Nữ Tang ưu nhã đi tới, rốt cuộc dừng lại bên cạnh Trấn Thọ Thung.
Tốc độ tụ tập sinh cơ được nâng cao lên gấp mấy lần, sinh cơ bốn phương tám hướng hội tụ vào Trấn Thọ Thung như vũ bão. Cảnh tượng xung quanh trở nên vặn vẹo.
Được Đế Nữ Tang gia trì, tốc độ hấp thu thọ mệnh của Trấn Thọ Thung đã nâng lên một tầm cao mới. Dưới chân Thiên Khải Chi Trụ, vạn vật sinh linh đều nhanh chóng già yếu, khô quắt héo rũ.
Đại tế tự bên dưới Trấn Thọ Thung bị ép khô, gầy như da bọc xương, hốc mắt lồi ra, trong mắt tràn ngập không cam lòng và tuyệt vọng. Hắn gào lên một tiếng bén nhọn, rốt cuộc ngoẹo đầu không còn khí tức.
[Ting ! đánh giết mục tiêu, thu hoạch được 5.000 điểm công đức, chủng tộc thưởng thêm 1.000 điểm.].
Đại tế tự vừa chết đi, toàn bộ tộc Quán Hung cũng không còn sinh khí. Xung quanh lâm vào yên tĩnh.
Đế Nữ Tang đứng trước mặt Lục Châu, nhìn chằm chằm hắn không rời mắt. Lát sau nàng mới lên tiếng: “Ngươi biết Ma Thần?”
“Ma Thần?” Từ này khiến Lục Châu nhớ tới Nhạc Kỳ, nhớ tới Thời Chi Sa Lậu, nhớ tới Doanh Câu.
“Thời Chi Sa Lậu là đồ vật của hắn.” Đế Nữ Tang nói.
“Bảo vật trong tu hành giới thường xuyên đổi chủ, không có gì kỳ quái.” Lục Châu nói.
Đế Nữ Tang gật đầu: “Ngươi nói đúng.”
Lục Châu bỗng hỏi lại: “Hắn là người trong Thái Hư?”
Đế Nữ Tang lắc đầu: “Lúc đó ta còn nhỏ nên không biết nhiều… Ta chỉ biết khi đó thiên hạ vốn là một thể, nơi đó luôn ngập tràn ánh nắng mặt trời, muôn màu muôn vẻ.”
Nói đến đây, Đế Nữ Tang kỳ quái hỏi: “Ngươi rất tò mò về người này?”
“Lão phu có được Thời Chi Sa Lậu của hắn nên hiếu kỳ thôi.”
“Mấy chuyện khác ta không biết đâu, đừng có hỏi.” Đế Nữ Tang nói.
Lục Châu thu hồi Trấn Thọ Thung. Bạch Hạc cũng từ xa bay tới, đỡ lấy Đế Nữ Tang.
Nhìn nàng chẳng có chỗ nào là giống thần thi, rõ ràng là một con người… Lục Châu bèn thử nghiệm cảm giác một phen.
Quả nhiên, hắn phát hiện Đế Nữ Tang không có nhịp tim, không có nhiệt độ cơ thể.
Nàng thật sự là thần thi? Kết quả này rất khó tin, ít nhất là Lục Châu sẽ không tin.
Đế Nữ Tang bỗng nhiên nói: “Hắn đã chết rồi, tiếp theo đến lượt ngươi.”
“Hả?” Lục Châu lắc đầu nói, “Ngươi muốn đối phó lão phu?”
“Hắn mạo phạm ta, hắn phải chết… Ngươi thấy ta xuất thủ, ngươi phải chết.”
Nàng nói chuyện rất đơn giản nhẹ nhàng, như thể tử vong chỉ là một chuyện vô cùng bình thường, trong mắt nàng không hề có khái niệm địch ta.
Nàng hoàn toàn khác biệt với Tiểu Diên Nhi thiên chân vô tà. Nếu phải dùng một từ để mô tả nàng, đó chính là máu lạnh.
“Muốn giết người diệt khẩu?”
Đế nữ không đáp.
Lục Châu nói: “Xem ra ngươi rất sợ Thái Hư.”
Đế Nữ Tang lắc đầu phủ nhận: “Ta không sợ bất kỳ thứ gì.”
“Không sợ thì giết người diệt khẩu làm chi?”
Câu hỏi của Lục Châu khiến nàng nghẹn lời. Giết đối phương chẳng khác nào là thừa nhận nàng sợ Thái Hư.
Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Huống hồ gì, trên đời này còn không có người nào giết được lão phu.”
Đế Nữ Tang cau mày nhìn Lục Châu. “Ngươi không sợ Thái Hư?”
Lục Châu trầm giọng nói: “Nhìn cho kỹ.”
Hắn điểm mũi chân, bay vọt về phía Thiên Khải Chi Trụ trong Kê Minh.
“Bạch Trạch.”
Bạch Trạch đạp mây chạy tới, toàn thân đắm trong khí tức điềm lành, đỡ lấy Lục Châu.
Đế Nữ Tang lộ vẻ nghi hoặc, không rõ hắn muốn làm gì, chỉ có thể tò mò quan sát. Nàng nhìn thấy Lục Châu và Bạch Trạch bay tới chân trời, đến gần Thiên Khải Chi Trụ.
Lục Châu vươn tay. Bạch Trạch hiểu ý phun ra một luồng bạch quang. Lực lượng Thiên Tướng trong cơ thể Lục Châu nhanh chóng khôi phục, hắn vung tay đánh ra một chưởng vào Thiên Khải Chi Trụ.
Oanh!
Một tiếng kinh thiên động địa vang lên, cương khí tứ tán, quang mang chiếu rọi giữa trời.
Đế Nữ Tang và Bạch Hạc cũng bay về phía Thiên Khải Chi Trụ. Mà ở đằng xa, các đệ tử Ma Thiên Các đang lục tục trở về, vừa hay thấy được cảnh này.
Đế Nữ Tang đến gần Lục Châu, cất tiếng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Huỷ nó.”
“Không được.” Đế Nữ Tang lắc đầu.
“Vì sao không được?”
“Nếu hủy nó, trời sẽ sập!”
“Là Thái Hư sập mới đúng.” Lục Châu đáp.
“Ta không biết…” Nàng chần chừ nói.
Lục Châu đương nhiên biết rõ Thiên Khải Chi Trụ chống đỡ Thái Hư. “Lão phu không sợ Thái Hư.”
“Được rồi, ta tin ngươi.” Nói xong nàng lại bổ sung, “Nếu trời mà sập thật thì nhà của ta sẽ không còn.”
“Nhà của ngươi?” Lục Châu xem thường nói, “Ngươi là nữ nhi của Xích Đế, nhà của ngươi ở đâu?”
“Tang thụ chính là nhà của ta, nó là tất cả mọi thứ mà ta có được.” Đế Nữ Tang quay đầu nhìn về phía tang thụ ở giữa hồ.
Lục Châu cũng nhìn tang thụ, đột nhiên có một loại ảo giác tang thụ mới chính là nhược điểm của Đế Nữ Tang. Chỉ là muốn đến gần tang thụ là việc khó vô cùng.
Trong Hoàn Hình hồ có rất nhiều Bạch Hạc chịu trách nhiệm bảo vệ tang thụ. Một khi có hung thú đến gần đều sẽ bị Bạch Hạc đuổi đi.
Lục Châu dừng tay, bay xuống phía dưới. Đế nữ thở phào bay theo sau.
Lục Châu bỗng dừng lại hỏi: “Ngươi đi theo lão phu làm gì?”
“Bên dưới Thiên Khải Chi Trụ có một con Phỉ Hoàng, thực lực rất mạnh. Ngươi muốn lấy hạt giống Thái Hư sao? Không đúng, hạt giống còn chưa trưởng thành mà…” Đế Nữ Tang nghi hoặc nói.
Lục Châu nói: “Ngươi có thể trở về được rồi.”
Đế Nữ Tang lắc đầu, không muốn quay về. “Ngươi lợi hại như vậy, hẳn là có thể đánh hạ Phỉ Hoàng rất nhẹ nhàng, nhưng cũng sẽ lãng phí một chút khí lực. Vì sao không chịu cầu xin ta?”
Lục Châu cạn lời với nàng. Lão phu làm được thì cầu ngươi làm cái gì?
Đế nữ càng như vậy, Lục Châu càng cảm thấy nàng kỳ quái. Một khi thật sự thiếu nhân tình của nàng thì không dễ trả đâu.
Lục Châu không bị lay động, tiếp tục hạ xuống đất. Quả nhiên dưới chân Thiên Khải Chi Trụ đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh khổng lồ công kích tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận