Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1162

Đảo mắt đã hai ngày trôi qua.
Pháp thân Ngu Thượng Nhung rốt cuộc đã hấp thu sạch sẽ viên Mệnh Cách Chi Tâm của Lương Cừ.
Loại cảm giác trực tiếp hấp thu không thông qua liên toạ và Mệnh Cung chỉ có hắn là rõ ràng nhất, đan điền khí hải lớn hơn trước không ít, đặc biệt là màu sắc liên diệp lại xanh hơn, trong bóng tối trông chúng như những phiến lá cây tươi mát toả ra hương vị thanh xuân.
“Đây là năng lực của Lương Cừ?”
Ngu Thượng Nhung không quá chắc chắn, bèn cảm nhận sinh cơ trong cơ thể. Lát sau, hắn lẩm bẩm: “Tám trăm năm?”
Theo hắn biết, khai Mệnh Cách cần hấp thu 1.500 năm sinh cơ, sau khi thành công sẽ thu hoạch được 500 năm tuổi thọ. Hắn vốn là người Quân Tử Quốc, tuổi thọ nhận được lúc nào cũng ít hơn người khác. Vốn cho rằng lần này chỉ nhận được hai, ba trăm năm, không ngờ lại tới tám trăm năm.
Nhưng Ngu Thượng Nhung cũng không vì vậy mà cao hứng. Thay vì được thêm tuổi thọ, hắn vẫn thích tu vi cao hơn.
Ngu Thượng Nhung thu hồi pháp thân. “Viên Mệnh Cách Chi Tâm thứ hai đã hấp thu xong… tiếp tục như vậy sẽ thế nào đây?”
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu rên, Ngu Thượng Nhung quay đầu nhìn sang, phát hiện trên mặt Vu Chính Hải tràn đầy thống khổ, khoé miệng chảy máu.
“Đại sư huynh…”
“Ta, ta không sao… mặc kệ ta.” Vu Chính Hải cố nén cơn đau truyền ra từ lục phủ ngũ tạng.
Răng rắc !
Trên liên toạ của Vu Chính Hải lúc này đã xuất hiện một mâm tròn đại biểu cho Mệnh Cung, Vu Chính Hải lại càng đau đớn hơn. “Khốn kiếp, một chút đau nhức này không làm gì được ta!”
Ngu Thượng Nhung đột nhiên cảm thấy lúc trước mình quyết định trảm liên quả là quyết định sáng suốt…
Hắn cười nhạt một tiếng: “Ta chờ huynh.” Sau đó tung người bay lên tường thành.
Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, chi bằng tranh thủ luyện kiếm.
Ngu Thượng Nhung bay lên không trung, hai mắt nhắm hờ, Trường Sinh Kiếm nằm trong lồng ngực không hề nhúc nhích.
“Định Phong Ba.”
Ý niệm khẽ động, bốn phương tám hướng phát ra âm thanh ông ông, một đạo kiếm cương xuất hiện giữa trời, chỉ trong chớp mắt đã liên tục phân chia, cuối cùng hoá thành hơn trăm ngàn đạo kiếm cương.
Toàn bộ kiếm cương xoay tròn bắn thẳng vào một toà phế tích cũ nát phía trước, toà phế tích ầm ầm sụp đổ.
“Vẫn còn hơi kém.” Ngu Thượng Nhung không quá hài lòng, khống chế toàn bộ kiếm cương bay về phía nam.
Hơn trăm ngàn đạo kiếm cương cùng bay tạo thành hình dạng trường long…
“Thủy Long Ngâm?” Ngu Thượng Nhung nhẹ giọng cười một tiếng, “Nhưng vẫn kém hơn Định Phong Ba một chút.”
Ngu Thượng Nhung khẽ động, toàn bộ kiếm cương tan biến tại chân trời chỉ trong khoảnh khắc.
“Đây là cảnh giới Mệnh Cách?”
Sau khi hấp thu hai viên Mệnh Cách Chi Tâm, phản ứng, tốc độ, lực lượng và lực khống chế nguyên khí của Ngu Thượng Nhung đều tăng lên không ít.
Ngu Thượng Nhung lăng không giữa trời, nhìn xuống Vu Chính Hải đang càng lúc càng thống khổ.
Nhưng hắn lại không lo lắng. Nếu bàn về khả năng chịu đựng thống khổ, toàn bộ Ma Thiên Các không ai mạnh bằng Vu Chính Hải.
Trong Đông Các.
Lục Châu không tiếp tục quan sát Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải mà muốn tìm cách truyền tin tức này cho Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng không biết cách sử dụng phù chỉ, cũng không biết dùng trận pháp để liên lạc với Tư Vô Nhai, mà Lục Ly hiện tại đã mất sạch tu vi, không cách nào khắc hoạ trận pháp.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, cảnh tượng trước mắt phát sinh biến hoá.
“Thật sự không còn cách nào để ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa sao?” Chư Hồng Cộng thờ ơ nhìn Lục Ly ngồi phía đối diện.
“Nhất định sẽ có biện pháp.” Lục Ly nhìn hai viên Mệnh Cách Chi Tâm trước mặt, kiên định nói.
“Thật ra không ngưng tụ được cũng không sao, chúng ta vui vẻ sống ở đây cũng được…” Chư Hồng Cộng cười nói.
“Ngươi lại nữa rồi.”
“Được được được, ta đã hứa với ông thì sẽ thực hiện mà. Chỉ là bây giờ không thể ngưng tụ pháp thân, ông không thể trách ta…”
“Ngươi trở nên mạnh hơn là vì chính ngươi, chỗ tốt cũng là của ngươi chứ không phải cho ta, chút đạo lý này còn cần ta phải dạy ngươi sao?” Lục Ly lườm hắn một cái, “Chẳng hiểu sư phụ ngươi dạy ngươi cái gì, thật là lãng phí một khối tài liệu tốt. Tục ngữ nói, nghiêm sư xuất cao đồ, nếu ngươi theo ta từ nhỏ thì bây giờ đã là cường giả tám Mệnh Cách. Đáng tiế, đáng tiếc…”
“Lão Lục, ông dám nói xấu sư phụ ta?”
Trải qua một thời gian dài ở chung, quan hệ giữa hai người đã thân cận hơn nhiều. Chư Hồng Cộng đã quen gọi Lục Ly là “Lão Lục”.
Lục Ly không thèm đáp lời. Chư Hồng Cộng lại nói:
“Sư phụ ta là đệ nhất cao thủ kim liên giới, cũng là chủ nhân Ma Thiên Các. Ma Thiên Các có mười đệ tử, mỗi người đều là nhân vật danh chấn một phương!”
“Ngươi rất tôn sư trọng đạo nha.”
“Đương nhiên.” Chư Hồng Cộng than nhẹ một tiếng, “Ông không biết đó thôi, từ nhỏ thiên phú của ta đã cực kỳ kém, phụ thân ta là Giáo chủ Cổ Thánh Giáo cũng không có cách nào giúp ta bước vào con đường tu hành, nhưng sư phụ ta lại có thể làm được, còn cho ta tu luyện Cửu Kiếp Lôi Cương. Tuy bị hao tổn một chút thọ mệnh nhưng thông qua việc tu hành đã lấy lại được hết. Ta rất cảm kích sư phụ…”
“Đó là bởi vì trên người ngươi có khí tức Thái Hư.”
“Làm sao ông biết khí tức Thái Hư không phải do sư phụ ta ban cho?” Chư Hồng Cộng cười nói.
Câu nói này khiến Lục Ly không khỏi kinh hãi. Đúng vậy, làm sao biết khí tức Thái Hư không phải đến từ sư phụ hắn?
Trên người Tư Vô Nhai có khí tức Thái Hư, mà Chư Hồng Cộng cũng vậy… Qua một khoảng thời gian ở cạnh nhau, Lục Ly cũng biết mỗi đồng môn sư huynh đệ của Chư Hồng Cộng đều có thiên phú tu hành hơn người. Thiên phú cao hơn cả người mang khí tức Thái Hư thì còn có thể là ai?
Chỉ có một khả năng là toàn bộ người Ma Thiên Các đều có khí tức Thái Hư!
“Ta hoài nghi… sư phụ ngươi đến từ Thái Hư.” Lục Ly cẩn thận nói.
“Lại là Thái Hư, ta nghe đến phát chán rồi! Đến chừng nào ông mới thừa nhận cố gắng của ta đây?”
“Được rồi, ngươi mỗi ngày chỉ biết ăn với ngủ, tu vi ngươi tăng trưởng chắc là vì ngươi ăn nhiều đó nhỉ?”
Nói đến đây, Lục Ly đột nhiên đứng bật dậy. “Chờ đã!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận