Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 796

“Bát diệp cầm lái phi liễn… Chỉ sợ mỗi Ma Thiên Các mới có trận thế bậc này.” Hoàng Thời Tiết lắc đầu nói.
“Chỉ vị trí cầm lái thôi mà còn phải tranh đoạt. Minh Thế Nhân còn trẻ như vậy mà đã là cao thủ thất diệp, thành tựu trong tương lai chắc chắn không thể thấp hơn đại tiên sinh.”
“Đúng vậy. Người này mạnh nhất không phải là thiên phú mà là cách đối nhân xử thế, tiến thoái đều rất hợp lý. Đừng nhìn hắn chỉ mới là thất diệp, nếu phải luận bàn, ta thà luận bàn với đại tiên sinh còn hơn phải luận bàn với hắn. Hắn quả là…” Khụ khụ khụ, ‘quá không biết xấu hổ’, lời này khó mà nói ra miệng.
Nhìn theo đến khi Xuyên Vân phi liễn biến mất, Hoàng Thời Tiết đột nhiên nhấc chân đạp cho Giang Ái Kiếm bên cạnh một đạp.
Ui da !
“Sư phụ, khi không người đánh ta làm gì? Hôm nay ta đâu có gây chuyện gì đâu?” Giang Ái Kiếm xoa xoa mông, uỷ khuất nói. “Không hiểu gì hết trơn.”
Lý Cẩm Y che miệng cười trộm. Giang Ái Kiếm lập tức lườm nàng: “Muội cười gì đó?”
“Không có gì.” Lý Cẩm Y xoay người rời đi.
Giang Ái Kiếm ngẩng đầu nhìn trời, thở dài nói: “Hầy… khắp thiên hạ này chẳng lẽ chỉ có một mình ta tỉnh táo?”
Mọi người đều ngốc, chỉ mình ta tỉnh, đau lòng quá.
Xuyên Vân phi liễn nhẹ nhõm vượt qua lạch trời và bay về phía vực sâu vạn trượng.
“Nguyên khí truyền vào phải lúc nhanh lúc chậm chứ không nên đều đặn như nhau, phải dự đoán lực cho chuẩn xác. Phi liễn muốn vượt qua lạch trời thì trước đó phải truyền một lượng lớn nguyên khí, sau đó tăng tốc bay lên, vừa qua khỏi lạch trời thì có thể giảm tốc rồi dựa vào xung lực để hạ xuống. Nhớ chú ý độ cao, không chỉ không được tăng tốc mà còn phải giảm lực hạ xuống để phi liễn bình ổn không bị chao đảo. Lão tứ… đệ nghe rõ chưa?” Vu Chính Hải chậm rãi dặn dò.
Minh Thế Nhân và đám đồng môn sư đệ sư muội sau lưng đều ngơ ngơ ngác ngác, nghe như vịt nghe sấm.
“Lão tứ?”
“Ách… minh bạch, minh bạch. Nghe một lời của đại sư huynh còn được lợi hơn đọc sách mười năm.” Minh Thế Nhân nói.
“Cho nên việc cầm lái sẽ rèn luyện khả năng điều khiển nguyên khí. Thường xuyên cầm lái sẽ rất có lợi cho việc tăng trưởng tu vi và thực lực của đệ.”
Mọi người đều gật gù như gà mổ thóc, ra vẻ lắng nghe thụ giáo.
Nói xong, Vu Chính Hải nhìn về phía sư phụ đang nhắm mắt dưỡng thần: “Sư phụ… người có muốn bổ sung thêm không?”
Lục Châu mở mắt ra đáp: “Ngươi nói rất tốt, không cần bổ sung nữa.”
“Đa tạ sư phụ khích lệ.”
Chư Hồng Cộng nhìn thấy biểu tình hài lòng trên mặt sư phụ, âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ đây chính là cảnh giới vỗ mông ngựa cao cấp nhất, nịnh như không nịnh? Không nhìn ra nha, thì ra đại sư huynh ngoài mặt nghiêm túc cứng nhắc nhưng lại là người giấu tài à!
Đoan Mộc Sinh nhìn về phía bánh lái, nghiền ngẫm nói: “Thì ra lúc trước lời lão tứ nói là thật.”
Minh Thế Nhân không khỏi ưỡn ngực tự hào nói: “Đương nhiên rồi… Ta sao dám lừa gạt tam sư huynh, việc cầm lái vốn có thể rèn luyện khả năng khống chế nguyên khí. Đại sư huynh, lát nữa đến bước đáp xuống vực sâu để cho đệ làm đi…”
“Để ta.” Đoan Mộc Sinh ném Bá Vương Thương cho Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân tiếp thương, lảo đảo lui lại hai bước.
Đoan Mộc Sinh vươn tay nắm chặt bánh lái, thay vị trí Vu Chính Hải.
Nguyên khí đột nhiên thay đổi, phi liễn nhanh chóng rơi xuống. Đoan Mộc Sinh vội vàng truyền nguyên khí vào, Xuyên Vân phi liễn lại bay vút lên cao…
Mọi người ngã trái ngã phải!
“Ổn định lại. Tốt, cứ như vậy.” Vu Chính Hải nôn nóng đứng bên cạnh hướng dẫn.
“Tam sư huynh, huynh đã lái nhiều lần mà vẫn chẳng tiến bộ gì cả!” Tiểu Diên Nhi lầm bầm nói.
“Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn. Bây giờ chẳng phải đã ổn định rồi sao?” Đoan Mộc Sinh gãi gãi đầu.
Mọi người trên phi liễn bật cười vang.
Lát sau, Xuyên Vân phi liễn chậm rãi hạ xuống bên bờ vực. Mọi người cũng lục tục bước ra.
“Khiêng quan tài ra đi.”
“Nói gì thế? Về sau chúng ta gọi nó là khí cụ vận chuyển. Quan tài gì mà quan tài, xui muốn chết!” Minh Thế Nhân xua xua tay.
“Tứ sư huynh nói có lý lắm.”
Chu Kỷ Phong và Phan Trọng khiêng khí cụ vận chuyển ra ngoài, đặt bên cạnh vực sâu.
Vu Chính Hải nhìn khí cụ vận chuyển, hít sâu một hơi rồi khom người nói với Lục Châu: “Sư phụ, xin đừng lo lắng, đồ nhi nhất định sẽ đưa nhị sư đệ bình an vô sự trở về.”
“Chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, mọi thứ đều phải suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động. Về điểm này… tất cả các ngươi đều phải học tập lão tứ đấy.” Lục Châu căn dặn.
Đám người nhìn về phía Minh Thế Nhân. Học cái sự không biết xấu hổ của hắn hả? Phì!
Dù trong lòng khinh thường nhưng sư phụ đã nói, đám người đành phải khom lưng gật đầu, đồng thanh hô: “Vâng!”
Minh Thế Nhân tự dưng được sư phụ khen ngợi, ngại ngùng đến mức liên tục gãi đầu.
Vu Chính Hải nói: “Đồ nhi xin ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo.” Sau đó hắn quay lại nói với các sư đệ sư muội. “Cáo từ.”
Vu Chính Hải vung tay, cỗ quan tài bị cương khí đẩy ra rơi xuống vực sâu vạn trượng. Mũi chân điểm nhẹ, Vu Chính Hải đạp không bay ra, lại lần nữa khom người với Lục Châu rồi nhanh chóng nhảy vào trong cỗ quan tài.
Cỗ quan tài rơi thẳng vào vực sâu vô tận.
Mọi người cúi đầu nhìn theo, mãi đến khi bóng dáng Vu Chính Hải hoàn toàn mất hút, Lục Châu mới xoay người lên tiếng: “Về thôi.”
Vu Chính Hải đứng trong cỗ quan tài không ngừng rơi xuống với tốc độ cực nhanh, trong đầu điểm lại một lần những lời dặn dò trước đó của Tư Vô Nhai, nhớ kỹ cách thích ứng với bóng đêm, cách xử lý sau khi rơi xuống biển đen…
Hắn biết muốn rơi xuống đáy vực cần một khoảng thời gian, bèn nhắm mắt lại.
Không biết đã trôi qua bao lâu…
Vu Chính Hải mở mắt ra. Ngoại trừ tiếng gió rít bên tai thì bốn phía đều là một mảnh tối đen như mực, ngẩng đầu lên cũng chỉ là một màn đen, đến một ánh sao cũng không thấy.
Nhớ lại lời Tư Vô Nhai căn dặn, Vu Chính Hải tiếp tục chờ đợi, mãi cho đến khi lực hút xuất hiện. Tinh thần Vu Chính Hải lập tức tỉnh táo.
Vu Chính Hải từng trải qua những đau đớn đáng sợ nhất trong đời, từng nằm chờ chết trong bóng tối, nên bóng đen xung quanh cũng chỉ khiến hắn thấy hiếu kỳ mà thôi.
Vu Chính Hải đánh ra một chưởng ấn lập loè kim quang chiếu sáng bốn phía.
Vách vực đã biến mất, lực hút kéo xuống dưới càng lúc càng mạnh. Vu Chính Hải không chống cự lại mà tăng tốc rơi xuống, mở nắp quan tài ra nấp vào bên trong. Nguyên khí bao trùm lấy cỗ quan tài không ngừng rơi trong bóng đêm vô tận.
Trong quan tài, Vu Chính Hải nằm nghiêng, một tay cầm vỏ kiếm Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung, một tay áp vào đáy quan tài để truyền nguyên khí.
Thời gian trôi qua dài dằng dặc.
Tõm !
Rốt cuộc cỗ quan tài cũng rơi vào trong nước. Vu Chính Hải cực kỳ mừng rỡ. “Chạm đáy rồi!”
Vỏ kiếm Trường Sinh Kiếm ông ông rung động, Vu Chính Hải cầm chặt nó trong tay, cỗ quan tài thuận theo định vị của vỏ kiếm mà bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận