Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1720: Nhớ gọi thêm ta

Yến Mục không đuổi kịp Lục Châu, đành phải từ bỏ. Vừa định xoay người rời đi thì Lương Ngự Phong đã lao tới hỏi: “Các hạ là?”
Yến Mục nói: “Bái kiến nhị tiên sinh. Ta là môn chủ Lạc Hà Môn Yến Mục.”
“Ngươi biết vị tiền bối kia?”
Yến Mục vốn định kiêu ngạo giới thiệu một phen, nhưng nghĩ lại vừa rồi Lục Châu dùng một chiêu đánh bay bọn hắn, lỡ như bọn hắn tức giận trút lên đầu mình thì hậu quả khó mà lường nổi, thế là hắn bình tĩnh đáp:
“Không quen biết.”
“Không quen thì hô to gọi nhỏ cái gì? Cút!!” Lương Ngự Phong trầm giọng nói.
Yến Mục: ?
Vân Đồng Tiếu thấy hắn còn đang thất thần, lập tức nói: “Còn không mau cút đi?”
Yến Mục khóc không ra nước mắt, quay người chạy mất.
Lương Ngự Phong thở dài nói: “Không ngờ ngoại giới lại có đại nhân vật bậc này.”
“Sợ là không chỉ có một người.” Vân Đồng Tiếu nói.
Tịnh đế thanh liên đã rất lâu không đi ra ngoài. Các thế lực trong Đại Hàn đều tuân theo quy củ của đại thánh nhân.
Lương Ngự Phong nhìn theo hướng Lục Châu biến mất, lẩm bẩm nói: “Phù văn thông đạo vẫn còn ở đó…”
“Nhị sư huynh, không được đâu!” Vân Đồng Tiếu giật mình nói.
“Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi.”
Hai người lại thở dài, chờ đám người dưới trướng lăng không bay lên, hơn vạn người lại chật vật bay về phía Thu Thủy Sơn.
Cùng lúc đó.
Quang mang trong phù văn thông đạo sáng lên, Tần Nại Hà từ trong bụi cây khô bay lướt tới chờ đợi.
Quả nhiên hắn nhìn thấy Lục Châu và Bạch Trạch xuất hiện trong thông đạo, lập tức tiến lên nói: “Các chủ.”
Lục Châu gật đầu hỏi: “Mấy ngày nay thông đạo có gì dị thường không?”
“Đều rất yên ổn. Các chủ có gặp được Thánh nhân không?” Tần Nại Hà tò mò hỏi.
Lục Châu nói: “Trần Phu là người phân rõ phải trái, lão phu đã tìm được Phục Sinh Hoạ Quyển.”
Tần Nại Hà mừng rỡ nói: “Thất tiên sinh được cứu rồi!”
“Còn quá sớm để nói vậy, lão phu phải tìm tòi cách sử dụng Phục Sinh Hoạ Quyển đã.” Lục Châu lắc đầu.
Lục Châu còn chưa biết làm sao để dùng nó cứu người. Hơn nữa Trần Phu đã nói, sử dụng Phục Sinh Hoạ Quyển sẽ dẫn tới bị “trời phạt”, mà hình phạt là gì Lục Châu cũng không biết. Chuyện này liên quan đến mạng người, càng cẩn thận càng tốt.
Cứu người khó hơn giết người rất nhiều.
Hai người bay về phía đạo trường Nam Sơn, trời chạng vạng tối, Lục Châu và Tần Nại Hà đã đến nơi.
Nguyên Lang cấp tốc đi báo tin, Tần Nhân Việt vui vẻ tự mình ra nghênh đón.
“Lục huynh!” Tần Nhân Việt cao hứng chào hỏi.
“Hôm nay ta lưu lại đây một đêm.” Lục Châu nói.
“Lục huynh không phải người ngoài, đừng nói là một đêm, huynh muốn ở lại đây thường xuyên cũng được. Mời.”
“Làm phiền.”
Trong đạo trường.
Lục Châu và Tần Nhân Việt nói chuyện phiếm, Tần Nại Hà và những người khác đứng cung kính ở một bên.
Tần Nhân Việt hỏi: “Lục huynh gặp được Thánh nhân rồi? Có thuận lợi hay không?”
Lục Châu khẽ gật đầu: “Coi như thuận lợi, Trần Phu không hề lạnh lùng hay kiêu ngạo như trong tưởng tượng.”
Tần Nhân Việt lộ vẻ kính ngưỡng: “Không được nhìn thấy phong thái của Thánh nhân, thật là đáng tiếc.”
“Ngươi sùng kính Thánh nhân như vậy?” Lục Châu hỏi.
Tần Nhân Việt lập tức ngửi được mùi chua, vội vàng lắc đầu nói: “Không không không, những người khác sao có thể so sánh với Lục huynh. Thánh nhân là Thánh nhân, chẳng thể so được với tình nghĩa giữa chúng ta.”
“Ngươi nghĩ nhiều. Ý của lão phu là, nếu ngươi muốn gặp Thánh nhân như vậy thì lần sau lão phu dẫn ngươi đi là được.”
Tần Nhân Việt mừng rỡ thốt lên: “Thật sao?” Trông hệt như fan cuồng mê thần tượng.
Tần Nhân Việt vừa hỏi xong đã nhận ra mình thất thố, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Dù gì hắn cũng là chân nhân, thân phận và địa vị không kém, người ủng hộ hắn cũng rất nhiều, sao có thể mất mặt như thế?
Lục Châu lườm hắn một cái, ánh mắt kia như đang nói, fan cuồng như ngươi đúng là hết thuốc chữa.
Tần Nhân Việt ngượng ngùng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, Lục huynh nghỉ ngơi đi.”
Nói xong hắn xoay người rời đi nhanh như chạy trốn. Những người khác cũng lục tục đi theo.
Rời khỏi đạo trường, Tần Nhân Việt nhìn lên bầu trời, thì thào một tiếng: “Thì ra Thánh nhân còn sống.”
Nguyên Lang thấp giọng nói: “Chân nhân, Thánh nhân có tuổi thọ 100.000 năm, Trần Phu đã sống lâu từng ấy năm, có phải đã đột phá rồi không?”
“Không bài trừ khả năng này. Thái Hư không làm gì tịnh đế thanh liên cũng là vì kiêng kỵ Trần thánh nhân.” Tần Nhân Việt thở dài, “Ta luôn cảm thấy một tràng tai nạn sắp kéo đến.”
“Chân nhân đừng quá lo lắng, mặc kệ thế nào, chúng ta cũng thề chết đi theo ngài.” Nguyên Lang nói.
Tần Nhân Việt gật đầu: “Chỉ mong là ta nghĩ nhiều. Mặt khác, chúng ta phải tạo quan hệ tốt với Ma Thiên Các…”
“Tạo quan hệ?” Nguyên Lang gãi đầu. Hắn đã rất cố gắng tạo quan hệ với bên đó, không biết còn phải làm gì.
“Lúc cần thiết, bốn mươi chín kiếm khách có thể đến Ma Thiên Các làm khách, giúp đỡ người ta một chút.” Tần Nhân Việt nói.
“Vâng.” Nguyên Lang gật đầu, “Nhắc mới nhớ, lần trước tứ tiên sinh còn cố ý mời chào ta nhưng ta đã nhã nhặn từ chối. Bốn mươi chín kiếm khách có thể vì Ma Thiên Các làm bất cứ chuyện gì, nhưng tuyệt đối sẽ không phản bội Tần gia.”
Tần Nhân Việt kinh ngạc nói: “Còn có việc này?”
“Thiên chân vạn xác.”
“Lần sau nếu còn như thế…”
“Xin chân nhân yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau!” Nguyên Lang nắm chặt tay, khẩn trương nói.
“Ý ta là, lần sau nếu còn có loại chuyện tốt này thì nhớ gọi thêm ta.” Nói xong, hư ảnh Tần Nhân Việt loé lên rồi biến mất.
Nguyên Lang đầu đầy dấu chấm hỏi?
Sáng hôm sau.
Lục Châu cưỡi Bạch Trạch, cùng Tần Nại Hà bay tới chỗ phù văn thông đạo.
Tần Nhân Việt, bốn mươi chín kiếm khách và đám đệ tử Tần gia vui vẻ đi đưa tiễn. Thế trận này khiến Lục Châu nghi hoặc khó hiểu.
“Tần Nhân Việt, ngươi đang chơi trò gì thế?” Lục Châu liếc mắt nhìn hắn.
Tần Nhân Việt cười nói: “Đệ tử Tần gia ai cũng ngưỡng mộ Lục huynh, muốn được nhìn thấy phong thái của Lục huynh thôi, mong huynh đừng để ý.”
Lục Châu khẽ gật đầu, cũng không ngại gì. Hơn nữa đại danh Ma Thiên Các nổi tiếng xa gần, có người kính sợ cũng là bình thường.
“Đều dừng bước đi.” Lục Châu phất tay áo, bước vào phù văn thông đạo.
Tần Nhân Việt hô: “Bốn mươi chín kiếm khách.”
“Có đệ tử.” Bốn mươi chín người lập tức bước ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận