Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 932

U !
Thừa Hoàng kêu lên một tiếng đầy vui sướng, sau đó thân thể của nó bắt đầu rung động và biến nhỏ lại.
Đám người nhìn Thừa Hoàng vẻ kỳ quái, một người bỗng nhiên hô lên:
“Ta hiểu rồi! Kim liên cần hấp thu một ngàn hai trăm năm thọ mệnh, mà Thắng Ngộ Chi Tâm chỉ cung cấp có một ngàn năm. Thừa Hoàng nuốt Thắng Ngộ Chi Tâm, sau đó dâng trái tim sinh mệnh của chính mình ra! Thừa Hoàng quả là một loài thú thủ hộ có linh tính của Bạch Dân!”
“Nó đang thu nhỏ lại kìa!”
“Hẳn là Thắng Ngộ Chi Tâm không đủ để duy trì hình thể khổng lồ của nó, nó còn phun ra rất nhiều nguyên khí. Như vậy cũng tốt, sau này bổ sung thọ mệnh cho nó thì có thể giúp nó lớn lên lại.”
Tuy rằng đã thu nhỏ lại nhưng hình thể của Thừa Hoàng vẫn là quái vật khổng lồ trong mắt con người, nó lớn gấp rưỡi cự thú Thắng Ngộ.
Diệp Thiên Tâm bay đến bên người nó, vươn tay vuốt ve bộ lông trắng, miệng mỉm cười: “Lần này… lại nhờ ngươi cứu ta.”
Thừa Hoàng khịt khịt mũi. Diệp Thiên Tâm xoay người lại nói: “Chư vị, chúng ta nên về thành trước đã, ở trong thành an toàn hơn.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của lục tiên sinh.”
“Thừa Hoàng đang ở đây, ta và nó sẽ dọn dẹp đám hung thú tấn công tám thành Ích Châu. Các vị cứ trở về trước.”
“Có lục tiên sinh ra tay, Ích Châu tất ổn!”
“Bảo trọng!” Đám người khom người hành lễ với nàng rồi đạp không bay đi.
Diệp Thiên Tâm bay lên lưng Thừa Hoàng, vỗ vỗ bộ lông bù xù của nó. Dù đã thu nhỏ lại nhưng lưng nó vẫn dài đến mấy chục mét.
U !
Thừa Hoàng đạp bốn vó, cuồng phong thổi tới. Diệp Thiên Tâm bất ngờ nhưng không tức giận mà hài lòng nở nụ cười.
“Lại trêu đùa ta.” Nàng gọi ra cương khí ngăn trở cuồng phong.
Xế chiều hôm đó.
Tu hành giả trong tám thành Ích Châu đều nhìn thấy một màn khiến người thán phục, sau đó bọn họ nhanh chóng truyền tin này đi khắp Đại Viêm thông qua các dịch trạm.
Vạn năm Thừa Hoàng hoàn toàn nghiền ép đám hung thú, chấn nhiếp toàn bộ Ích Châu. Diệp Thiên Tâm dùng vũ khí hoang cấp và kim liên cửu diệp Nghiệp Hoả để xua tan hung thú.
Lúc này, Lục Châu đang lĩnh hội Thiên thư ở tận hồng liên giới chợt nghe được tiếng thông báo của Hệ thống.
[Ting ! được 1.500 người thành kính lễ bái, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
[Ting ! được 20.500 người thành kính lễ bái, thu hoạch được 20.500 điểm công đức.].
Lục Châu vuốt râu, hài lòng gật đầu.
Tuy không biết là đồ đệ nào được bách tính lễ bái, nhưng có thể làm được đến bước này hẳn là đã cố gắng không ít. Sau khi trở về phải khen ngợi mới được.
Tâm tình Lục Châu vui vẻ, bèn mở giao diện thẻ đạo cụ ra xem. Lướt lướt một chút, Lục Châu phát hiện một vật đã lâu chưa xuất hiện, trong lòng khẽ động.
“Bảo rương có thời hạn?!”
Lần trước khi nó xuất hiện đã cho Lục Châu một đống đồ tốt. Lần này hẳn là sẽ không kém. Chỉ là lần này thứ dùng để mở rương ngàn vạn lần đừng có là vũ khí của đám đồ đệ nữa nha!
Chạy tới chạy lui giữa hai thế giới chắc bộ xương già này không chịu nổi mất.
Lục Châu nhìn xuống bảng giá: mười ngàn điểm.
Đầu năm nay giá hàng hoá quá cao mà thu nhập vẫn như cũ, làm sao mà sống? Cũng may vừa rồi nhận được một đống điểm công đức, đủ để tiêu xài.
Điểm công đức: 51.440 điểm.
“Mua.” Lục Châu không hề do dự, lựa chọn mua bảo rương.
Ánh sáng rơi xuống, trên bàn đột nhiên xuất hiện một chiếc rương màu đen. Đồng thời Hệ thống bắt đầu đếm ngược thời gian mở rương: bảy ngày.
Lục Châu bước tới, cẩn thận quan sát hình dạng chiếc rương. Hy vọng phương thức mở rương không quá phức tạp, Tư Vô Nhai hiện không có đây, mà lão phu lại không muốn động não nhiều.
Quan sát nửa ngày, Lục Châu không phát hiện thấy bất kỳ đồ án nào trên rương, điều này nói rõ muốn mở rương không cần dùng đến vũ khí của đám đồ đệ.
Còn may, còn may.
Trên toàn bộ mặt ngoài của rương chỉ có một cái lỗ nhỏ vuông vức nằm giữa nắp rương, ngoài ra không còn gì khác. Lục Châu nhíu mày, chẳng lẽ cái lỗ này chính là ổ khoá, cần một chiếc chìa khoá để mở ra?
Lục Châu lấy Vị Danh Kiếm ra, điều động nguyên khí rồi chém xuống.
Ầm! Tia lửa bắn ra, bảo rương vẫn nằm im không hề suy suyển, cứng rắn hệt như bảo rương lần trước. Điều này cũng có nghĩa là nó có thể dùng làm vũ khí, vì độ rắn chắc không hề thua kém vũ khí hoang cấp.
Chuyện mở rương phải nhiều người hợp mưu giúp đỡ thì may ra, một mình hắn suy nghĩ rất khó có thể tìm ra phương pháp. Nghĩ vậy, Lục Châu không lãng phí thời gian nữa, tiếp tục lĩnh hội Thiên thư.
Sáng sớm hôm sau.
Lục Châu lệnh cho người gọi bốn đồ đệ và đám người Mạnh Trường Đông, Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ, Kỷ Phong Hành và Vu Vu đến biệt uyển.
Đám người vây quanh cái rương màu đen, quan sát một lúc lâu mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Mạnh Trường Đông chắp tay nói:
“Lục tiền bối, vật này là…?”
“Đó là bảo rương. Các ngươi hãy dùng đầu óc để nghĩ cách mở nó ra.”
“Chuyện này đơn giản quá mà. Sư phụ, xem con nè!” Tiểu Diên Nhi nhấc chân mang theo cương khí đạp tới.
Phanh phanh phanh! Nàng đá liên hoàn cước.
Đám người nhìn nàng, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Cái rương bị đá lăn xuống đất, nhưng nó vẫn y nguyên như trước không hề bị tổn hại.
Tiểu Diên Nhi khẽ nói: “Hay là đại sư huynh và nhị sư huynh bổ đôi nó ra đi…”
Tính tình nha đầu này vẫn táo bạo như thế, quá bạo lực.
Lục Châu lắc đầu nói: “Vật này cực kỳ rắn chắc, vũ khí hoang cấp cũng không chém được, không cần thử lại.”
Vu Chính Hải gật đầu: “Chiếc rương này giống với chiếc rương trước đây sư phụ từng giao cho chúng ta. Sư phụ, người kiếm ở đâu ra vậy?”
“Việc không nên hỏi thì đừng hỏi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Vu Chính Hải xấu hổ cười. Sư phụ có đồ tốt thì chẳng có gì lạ, trước đây Ma Thiên Các cũng vì thế mà bị người trong thiên hạ dòm ngó suốt. Thập đại danh môn ngoài mặt muốn vây quét Ma Thiên Các nhưng kỳ thực đều là vì ngấp nghé bảo bối của sư phụ hắn.
“Loại việc phải động não này tốt nhất giao cho thất sư đệ đi.” Vu Chính Hải né sang một bên.
Ngu Thượng Nhung khoanh tay, lạnh nhạt nhìn bảo rương rồi nói: “Nếu là giết người, đồ nhi đi làm ngay. Nhưng việc này e là chỉ có thất sư đệ mới giải quyết được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận