Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1785: Giao phong

Thanh âm Lục Châu vang dội truyền ra: “Tu hành đã trăm năm, còn không để lão phu xem các ngươi có bản sự gì?”
“Vâng!”
Đám người Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tần Nại Hà và Minh Thế Nhân bắt đầu chuyển động. Chấp Từ chính thức khai chiến!
Lục Châu biết thực lực bọn hắn đều ngang ngửa với chân nhân, nếu muốn đánh với đám Ngân Giáp Vệ cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, rất khó có thể đánh bại đối phương.
Mà Lục Châu thì còn phải đề phòng tên thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ và thánh thú thiết giáp Ma Long.
Ánh mắt thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ nhìn chằm chằm Lục Châu: “Ta sẽ tự mình xử lý ngươi!”
Rời khỏi lưng thiết giáp Ma Long, thân ảnh hắn như thiểm điện đánh về phía Lục Châu, không gian đình chỉ!
Khi chưởng ấn tới trước mặt, Lục Châu tránh sang bên cạnh nửa tấc, không nhiều không ít.
“Hả?”
Tên thủ lĩnh ngẩng đầu nhìn lên thì kim chưởng của Lục Châu đã bay tới trước mặt.
Oanh!
Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ bị đau, lộn ngược về sau mấy vòng rồi biến mất.
Lục Châu cảnh giác dùng thần thông khứu giác và thính lực để quan sát xung quanh, đột nhiên vung tay đánh ra một trảo Ma Đà Thủ Ấn, xuyên thủng không gian tóm lấy thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ.
Tên thủ lĩnh lập tức biến sắc, toàn thân bộc phát lực lượng tránh thoát Ma Đà Thủ Ấn rồi lại biến mất lần nữa.
“Tránh được Ma Đà Thủ Ấn của lão phu?”
Lục Châu vẫn luôn chú ý tới hơn hai ngàn Ngân Giáp Vệ và an nguy của Ma Thiên Các. Quả nhiên nhìn thấy Tần Nại Hà và Đoan Mộc Sinh bị đánh bay ra ngoài.
“Vị Danh.”
Lục Châu nhấc tay, Vị Danh Kiếm hoá thành kiếm cương đầy trời xạ kích về dám Ngân Giáp Vệ như cuồng phong vũ bão.
Cũng chính lúc này, thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Lục Châu, thân ảnh như lưỡi kiếm phá không mà đến.
Oanh!
Một chiêu đánh lén thành công đánh trúng Tinh Bàn của Lục Châu khiến nó hõm xuống. Nhưng hai ngàn Ngân Giáp Vệ cũng bị bão kiếm cương đánh tới mặt đỏ bừng.
“Lôi Cương!”
Một đạo chưởng ấn hình chữ Lôi đột nhiên xuất hiện. Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ còn đang kinh ngạc nhíu mày thì tia Lôi Cương kia đã đánh hắn văng ra xa!
Phốc !
Hắn phun máu, lục phủ ngũ tạng như bị đánh nát, cảm giác tê liệt truyền đi khắp toàn thân khiến hắn không thể vận chuyển nguyên khí.
Lục Châu hờ hững lắc đầu. Gần đây thẻ Lôi Cương quá xui xẻo, không hề kích phát ra tỷ lệ một kích tất sát.
“Thánh nhân?” Trong đầu tên thủ lĩnh đột nhiên nghĩ tới từ này. Chỉ có thánh nhân mới có thể phát hiện được vị trí chính xác của hắn!
Hắn lập tức ngẩng đầu gọi to: “Ma Long!”
Con thiết giáp Ma Long kia lăng không giữa chân trời, hai mắt mở to như thương thiên. Nó há mồm ra gầm một tiếng, một đoàn kim quang đánh về phía Lục Châu.
Lục Châu nhíu mày, chợt cảm thấy nguy hiểm, Vị Danh hoá thành thuẫn ngăn ở trước mặt.
Ầm!
Kim sắc quang đoàn như mặt trời đánh bay Lục Châu rất dễ dàng.
Lục Châu cảm thấy Vị Danh Thuẫn bị lõm xuống, liền bộc phát lực lượng Thiên Tướng gia trì cho nó. Vị Danh Thuẫn lại phồng lên, đánh bật quang đoàn trở về.
Thiết giáp Ma Long vẫy cánh, hờ hững liếc nhìn chúng sinh rồi phun ra một quang đoàn khác đánh về phía Tứ Phương Cơ. Đồng thời nó lại phun tiếp năm đạo quang hoàn đánh tới Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tần Nại Hà, Lục Ngô và Thừa Hoàng.
“Hưởng thụ cảm giác được thánh thú tẩy lễ đi. Địa vị của Thái Hư là bất khả xâm phạm!” Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ đã trở lại giữa không trung, hờ hững nói.
Ầm!
Tứ Phương Cơ bị đánh bay, Hoa Vô Đạo như diều đứt dây bay ra ngoài, đám người đồng thời hạ xuống. Mấy người Vu Chính Hải cũng bị quang đoàn đánh rơi xuống đất.
“Tiếp tục.” Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ rất kinh ngạc, không rõ vì sao bọn hắn không bị đánh giết Mệnh Cách.
Thiết giáp Ma Long vỗ cánh, cuồng phong tàn phá bừa bãi, một hơi phun ra mười đạo quang đoàn quét ngang toàn trường!
Lục Châu thấy thế, không hề do dự ném ra Thời Chi Sa Lậu. “Định!”
Thời Chi Sa Lậu bộc phát toàn bộ lực lượng, điện hồ truyền ra tứ phương, chúng sinh đều dừng lại.
Hư ảnh Lục Châu hiện lên, từng đạo Ma Đà Thủ Ấn bắt lấy mấy người Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tần Nại Hà rồi ném về phía Lục Ngô và Thừa Hoàng, sau đó xoay người na di tới phía trên Lục Ngô.
“Miễn Dịch Sát Thương.”
Thời gian khôi phục, từng đạo quang đoàn nện vào không trung trống rỗng.
Một toà Phật Tổ kim thân vàng son lộng lẫy sừng sững giữa trời, ngăn cản hai đạo quang đoàn cuối cùng.
Ngay sau đó, Lục Châu mang theo Phật Tổ kim thân đánh về phía thiết giáp Ma Long.
“Giết hắn!”
Hơn hai ngàn tên Ngân Giáp Vệ quả quyết ném ra trường kích. Trường kích vạch phá bầu trời bắn trúng Phật Tổ kim thân nhưng đều bị bắn ngược trở lại.
Tầng phòng ngự đáng sợ khiến đám Ngân Giáp Vệ cau mày không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc này, Lục Châu đã đến trước mặt thiết giáp Ma Long, vung tay đánh ra một chưởng mang theo toàn bộ lực lượng Thiên Tướng.
"Đại Thành Nhược Khuyết!"
Thiết giáp Ma Long vội vàng bay lùi về sau trăm mét, hai cánh khép lại. Nhưng chưởng ấn kia vẫn xuyên toa không gian, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt nó.
Hai cánh còn chưa kịp khép lại, thiết giáp Ma Long đã bị đánh xuyên thủng ngực, tạo thành một huyết động cực lớn trên người nó. Nó điên cuồng gầm thét, hai cánh giãy giụa liên tục khiến máu càng phun ra nhiều hơn.
Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ trợn tròn mắt nói: “Ngươi có thể đả thương thánh thú?!”
Lục Châu không nhìn hắn, sắc mặt như thường. Lúc này Bạch Trạch vô cùng hiểu ý chủ nhân, bay đến trên không trung trút cơn mưa điềm lành xuống.
Không gian hắc ám bị xua tan, đám người Ma Thiên Các bị thương đều được trị liệu với tốc độ cực nhanh. Không chỉ có thế, bọn hắn còn cảm giác được lực chiến đấu đang đề thăng.
Lực lượng Thiên Tướng của Lục Châu cũng hồi phục toàn bộ.
Tên thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ giận dữ hét: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cho bọn hắn nhìn thấy năng lực của Ngân Giáp Vệ đi!”
“Vâng!” Hai ngàn Ngân Giáp Vệ đồng thanh đáp.
Nhưng đúng lúc này, Lục Châu đã bay tới trước mặt tên thủ lĩnh, ánh mắt rực lửa: “Phần diễn của ngươi nên kết thúc rồi!”
Tên thủ lĩnh muốn động nhưng lại phát hiện không gian đã bị phong bế. Một đạo chưởng ấn đánh thẳng vào tim hắn.
Ầm!
[Thiên Hồn Châu bị hao tổn.].
“A !” Thủ lĩnh Ngân Giáp Vệ kêu lên tê tâm liệt phế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận