Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 757

Minh Thế Nhân nghe vậy bèn hỏi: “Ý đệ là trong hẻm núi này có điều kỳ quặc?”
“Đúng vậy. Với bản lĩnh của nhị sư huynh, không có khả năng huynh ấy bị té vực chết, càng không thể nào bay không nổi… Từ đó ta cho rằng có một lực lượng kỳ quái nào đó đã khiến huynh ấy không thể bay lên, thậm chí là bị kéo xuống.”
“Có lý.” Minh Thế Nhân gật đầu.
“Người vẽ lại hẻm núi này trong cung… rất có khả năng chính là đế sư.” Tư Vô Nhai nói.
Minh Thế Nhân nghe vậy lập tức cười bảo: “Ta nghe cửu sư muội nói lúc ở trong hoàng cung sư phụ đã nhận được một bức thư do đế sư để lại, còn có bản điển tịch ghi chép nhật ký của nữ tử họ Lạc.”
Hai mắt Tư Vô Nhai toả sáng, lộ vẻ mừng rỡ: “Chúng đâu rồi?”
“Đệ phải hỏi sư phụ ấy, ta làm sao biết được.”
Tư Vô Nhai thất vọng thở dài.
Khi hai người còn đang thảo luận, Vu Chính Hải đột nhiên xuất hiện ngoài trướng bồng, khẽ gọi: “Minh Thế Nhân, sư… sư đệ, có ở đây không?”
“Đệ đây đại sư huynh.” Minh Thế Nhân vội chạy ra ngoài, thấy trên mặt Vu Chính Hải đầy vẻ mờ mịt bèn hỏi: “Đại sư huynh lại muốn luận bàn với đệ phải không?”
“Ta cảm thấy hơi kỳ lạ… trước đó khi luận bàn với đệ, đao pháp của ta rất hay, chiêu nào cũng khắc chế được đệ. Nhưng vì sao khi luận bàn với Đoan Mộc Sinh thì lại không có chút hiệu quả nào?” Thiếu niên Vu Chính Hải ngơ ngác hỏi.
“Ta đã hỏi Diên Nhi sư muội, muội ấy nói đệ là cao thủ thất diệp, tu vi hiện tại của ta không cách nào có thể thắng đệ… Cho nên, đệ đã nhường ta có phải không?”
Minh Thế Nhân vội xua tay: “Đại sư huynh, oan uổng quá, chúng ta luận bàn vốn không dùng tới nguyên khí mà!”
Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo là đây!
Tam sư huynh, huynh hại ta thật thảm!
Đúng lúc này, Đoan Mộc Sinh tay xách Bá Vương Thương đi tới, thấy Minh Thế Nhân và Vu Chính Hải đang trò chuyện, bèn nhân tiện nói: “Lão tứ, đi nào, chúng ta luận bàn một phen.”
“A?”
“Nhanh đi đừng có lề mề, đến cả đại sư huynh mà đệ cũng không thắng được, nếu không chịu cố gắng tập luyện thì làm sao có thể trở nên mạnh mẽ?”
Ầm! Bá Vương Thương đâm mạnh xuống đất.
Minh Thế Nhân uỷ khuất nói: “Được… được rồi…”
“Ta cũng tham gia nữa.” Vu Chính Hải nói.
Sau khi ba người rời đi, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong bước tới bên ngoài trướng bồng, khom người nói: “Thất tiên sinh.”
“Vào đi.”
Phan Trọng đi tới báo cáo: “Thất tiên sinh, tai mắt của ngài đã gửi phi thư về báo là liên minh mười hai nước đã được thành lập.”
“Việc nên tới rốt cuộc cũng tới.” Tư Vô Nhai thở dài lắc đầu.
Chu Kỷ Phong nói: “Đám man di này tự tin như vậy?”
“Tu hành giới đã bước vào thời đại trảm kim liên từ lâu, ngay cả Lưu Thương còn bước vào cảnh giới bát diệp rưỡi thì đám dị tộc có lòng tin như vậy cũng là bình thường… Huống hồ gì ta còn hoài nghi phía sau lưng bọn hắn có người thao túng.” Tư Vô Nhai nói.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong gật đầu. “Tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”
“Chờ sư phụ trở về.” Tư Vô Nhai đáp.
Nếu không có cửu diệp toạ trấn, đừng nói là liên minh mười hai nước, cho dù là liên minh năm nước thì Đại Viêm hiện tại cũng không chống lại nổi.
Cùng lúc đó.
Thiếu niên Vu Chính Hải nhìn Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân luận bàn được một lát, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn bèn nói: “Hai vị…”
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đồng thời dừng lại, khom người nói: “Xin đại sư huynh chỉ điểm.”
“Không dám.” Thiếu niên Vu Chính Hải vẫn chưa quen với thân phận đại sư huynh của mình. “Ta muốn luận bàn với sư đệ Đoan Mộc Sinh.”
Đoan Mộc Sinh rất sảng khoái đáp: “Mời đại sư huynh chỉ giáo.”
Minh Thế Nhân thoát được một kiếp, trong lòng âm thầm cảm tạ trời đất rồi lui về sau mấy bước.
Vu Chính Hải và Đoan Mộc Sinh bắt đầu tiến hành luận bàn. “Đại sư huynh, nguyên khí của huynh chưa khôi phục, chúng ta chỉ so đao pháp và thương thuật thôi nhé.”
“Được.”
“Chiêu này của đệ tên là Liệu Nguyên Bách Kích, có thể trong giây lát bộc phát ra trăm đạo công kích, đại sư huynh hãy tiếp chiêu.” Đoan Mộc Sinh vừa huy động Bá Vương Thương vừa giới thiệu.
Vu Chính Hải cầm Bích Ngọc Đao trong tay, đáp chắc nịch: “Tới đi.”
Đoan Mộc Sinh bước nhanh về phía trước, thương ảnh trùng điệp chồng chất lên nhau. Phanh phanh phanh… Trăm đạo thương ảnh đâm vào lưỡi đao khiến Vu Chính Hải bị chấn động phải lui lại liên tục, không hề có chút năng lực chống trả.
Minh Thế Nhân đưa tay lên che mắt. Bà mẹ nó, chẳng trách đại sư huynh lại tìm ta hỏi tội, tam sư huynh ơi là tam sư huynh, sao huynh đánh chẳng chịu nương tay chút nào thế?!
Mấy đạo thương ảnh cuối cùng ập tới. Phốc. Vu Chính Hải phun ra một ngụm máu.
Đoan Mộc Sinh cực kỳ hoảng sợ la lên: “Đại sư huynh!” Hắn lập tức vứt Bá Vương Thương vọt tới.
“Đại sư huynh!” Minh Thế Nhân cũng giật nảy mình lao tới đỡ lấy Vu Chính Hải. Lần này hắn không hề cố kỵ thân phận sư huynh của Đoan Mộc Sinh mà mắng: “Tam sư huynh, huynh thật là! Biết rõ đại sư huynh chưa khôi phục sao huynh không nhường được một chút?”
“Ta…” Đoan Mộc Sinh giật mình, tự trách không thôi. “Đại sư huynh!”
“Thực lực của đại sư huynh giỏi lắm cũng chỉ giết được Phạn Hải cảnh, huynh thì hay rồi, huynh là Nguyên Thần cảnh tứ diệp đã trảm liên, huynh uy phong biết bao nhiêu, có thể đánh bại đại sư huynh!” Minh Thế Nhân vừa truyền nguyên khí vào cơ thể Vu Chính Hải vừa mắng.
“Hầy… là do ta nhất thời đắc ý, chỉ muốn đánh bại đại sư huynh.” Đoan Mộc Sinh nâng tay tự tát vào mặt mình một cái.
Minh Thế Nhân không nói gì nữa, những người khác cũng lục tục chạy tới. Hai vị trưởng lão, Tư Vô Nhai, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều có mặt đông đủ.
“Đại sư huynh!” Mọi người đều lo lắng gọi.
Minh Thế Nhân vận chuyển nguyên khí xong, sắc mặt u ám nói: “Sinh cơ trong cơ thể đại sư huynh hình như đã tiêu hao hết.”
Tư Vô Nhai bước lên, cúi người xuống bắt mạch cho Vu Chính Hải. Dường như sự thật quá khó tiếp nhận, hai ngón tay Tư Vô Nhai khẽ run lên rồi rời khỏi cổ tay Vu Chính Hải.
“Thất sư huynh, đại sư huynh như thế nào rồi?” Tiểu Diên Nhi sốt ruột nói.
“Để lão hủ nhìn xem.” Phan Ly Thiên bước lên, cũng vươn tay bắt mạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận