Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 429

Hư Tĩnh đạp không tiến về phía trước, nhìn xuống đám khôi lỗi dưới chân rồi lắc đầu thở dài, một tay chắp trước ngực. “A di đà phật.”
“Lão hoà thượng, mấy thứ này có gì mà phải a di đà phật?” Chư Hồng Cộng nhìn đống xác chết ngổn ngang, trong lòng không khỏi run rẩy.
“Tuy bọn họ bị Ba Mã điều khiển nhưng khi còn sống lại không có ân oán gì với chúng ta… Tất cả đều là lỗi của tên Đại vu kia.”
Chư Hồng Cộng gật đầu. “Có lý.”
Hư Tĩnh lăng không giữa trời, xoay người lại nói với Lục Châu:
“Cơ thí chủ, chúng sinh là công đức, tất cả đều không thoát đạo luân hồi. Bần tăng nguyện ý lập đàn siêu độ dưới chân núi, mong Cơ thí chủ đáp ứng.”
Lục Châu nhìn lướt qua quang cảnh rùng rợn bốn phía. Người đã chết nên được kính trọng.
“Được.” Lục Châu đáp.
“Đa tạ Cơ thí chủ.” Hư Tĩnh chậm rãi đứng thẳng người, cao giọng nói: “Bần tăng thay mặt người đã khuất, tạ ơn chư vị thí chủ.”
“Lão hoà thượng, ngươi thật là thú vị… vậy đám người này giao hết cho ngươi đó.”
“Lão nạp nghĩa bất dung từ.”
Minh Thế Nhân nhìn Hư Tĩnh pháp sư: “Ngươi là hoà thượng đầu tiên ta thấy thuận mắt.”
Lục Châu trở về Ma Thiên Các.
“Cung tiễn Các chủ.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Cho đến khi thân ảnh Lục Châu biến mất, đám người mới thở phào một hơi.
“Lão Phan, ngươi không sao chứ?” Lãnh La chú ý thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Phan Ly Thiên.
“Không chết được.” Phan Ly Thiên nắm chặt hồ lô rượu trên tay, ho khan hai tiếng rồi đứng dậy.
Phan Trọng bay tới đỡ Phan Ly Thiên. “Tu vi chưa khôi phục, đừng có cậy mạnh.”
Phan Ly Thiên không tức giận mà còn cười ha hả. “Nhưng mà… có rất nhiều chuyện chỉ có thể cậy mạnh mới biết được bản thân mình có chịu nổi hay không.”
“Đừng có nguỵ biện nữa, ta đưa ông về.”
Chúng đệ tử đưa mắt nhìn Phan Ly Thiên và Phan Trọng đạp không bay về Ma Thiên Các.
Hoa Nguyệt Hành chậm rãi hạ xuống, thu hồi Lạc Nguyệt Cung, khẽ lắc đầu. Vẫn là do nàng quá yếu, trận chiến vừa rồi nàng chẳng hạ được bao nhiêu khôi lỗi.
Hoa Vô Đạo đi đến bên cạnh an ủi: “Đừng nhụt chí, bọn họ là đệ tử thân truyền của Các chủ, thiên phú cao đến mức người bình thường chẳng thể so sánh.”
“Vâng.”
Lục Châu đã trở lại Đông Các.
Hai lần huy kiếm nhìn có vẻ đơn giản nhưng đã tiêu hao hết hai phần ba lực lượng phi phàm của hắn, đối phương lại có lực lượng vượt qua bát diệp.
Bàn tay Lục Châu khẽ đảo. Vị Danh Kiếm lơ lửng trong lòng bàn tay.
Phù văn màu đen?
Lục Châu nhớ tới một màn xảy ra trong Kiếm Khư, Vị Danh Kiếm hoàn toàn hấp thu phù văn màu đen trên thanh Ma Kiếm, biến nó trở thành lực lượng của mình. Chẳng lẽ vì thế mà Vị Danh Kiếm mới càng thêm sắc bén?
Ý niệm khẽ động, Vị Danh Kiếm biến thành hình dạng chiếc chuỳ, phù văn màu đen biến mất, ngoại trừ dạng kiếm ra thì nó không tồn tại trên các hình thái khác.
Lục Châu thu hồi Vị Danh Kiếm, bỏ đi tạp niệm trong lòng rồi ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Lần này tiêu hao một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng, một tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương. Đống thẻ đạo cụ còn lại đang ngày càng ít đi… Dựa theo giá cả hiện tại, sớm muộn gì hắn cũng xài sạch thẻ đạo cụ. Lúc đó thì Lục Châu chỉ còn biết dựa vào lực lượng phi phàm.
Đồng thời phải nghĩ cách đề thăng tu vi bản thân lên.
Sáng hôm sau.
Lục Châu vừa mở mắt, ngoài cửa đã truyền tới thanh âm: “Sư phụ, Hư Tĩnh cầu kiến.”
“Đã biết.”
Lục Châu đứng lên, cảm nhận lực lượng phi phàm trong cơ thể. Trải qua một đêm lực lượng này chỉ mới phục hồi được một chút, cái tốc độ này thật là đáng lo.
Chẳng lẽ tốc độ lĩnh hội có liên quan đến phần Thiên Thư Khai Quyển thứ tư? Mỗi khi mở được một quyển thì tốc hội sẽ gia tăng tương ứng?
Lục Châu không suy nghĩ nhiều nữa mà rời khỏi Đông Các.
Cảnh tượng bên ngoài đại điện Ma Thiên Các lúc này có vẻ náo nhiệt. Giữa hai cây trụ lớn có một đám người rất đông đang đứng, toàn bộ đều mặc tăng bào.
Kim Đình Sơn không phải là một ngọn núi nhỏ, bên ngoài đại điện ít nhất cũng rộng tới mấy ngàn mét vuông, vậy mà lại bị các tăng nhân đứng đầy chật kín cả chỗ.
Có chuyện gì đây?
Cửa đại điện quay ra hướng đông, nắng sớm rọi vào Ma Thiên Các.
Thấy Lục Châu chậm rãi đi tới, Hư Tĩnh nhanh chân bước ra khỏi đám đông, một tay chắp trước ngực: “A di đà phật.”
Trong lòng Lục Châu âm thầm kỳ quái, nhiều tăng nhân như vậy đến đây làm gì?
Ngoại trừ Chu Kỷ Phong và Phan Trọng, đám đồ đệ và mấy lão gia hoả đều không xuất hiện.
“Bần tăng bái kiến Cơ thí chủ.”
“Bái kiến Cơ thí chủ.”
Chúng tăng đồng thời khom người.
Lục Châu không nói gì, chờ đợi Hư Tĩnh lên tiếng giải thích.
“Thiên Tuyển Tự mới thu thêm hai ngàn đệ tử, lão nạp lập tức gọi bọn hắn tới chi viện. Tuy là cuộc chiến đã kết thúc nhưng bọn hắn đến cũng khá đúng lúc, có thể hỗ trợ xử lý các thi thể. May mắn không làm nhục mệnh, dưới chân núi Kim Đình Sơn đã được dọn dẹp sạch sẽ.”
Lục Châu nghe vậy bèn hài lòng gật đầu. Bọn hắn làm việc không tệ.
“Tốt.” Lục Châu đáp ngắn gọn.
Hư Tĩnh lộ ra vẻ hổ thẹn. “Tuy vậy, khu vực lân cận dưới chân núi xuất hiện tình trạng khô héo, lão nạp đã thử dùng Từ Hàng Phổ Độ nhưng không thành công.”
Chuyện cây cối khô héo cũng nằm trong dự kiến của Lục Châu. Cũng may khí vụ màu tím được khu trừ nhanh, nếu không cả Kim Đình Sơn sẽ biến thành một ngọn núi chết.
Lục Châu nghĩ ngợi… có lẽ nên tìm cơ hội khôi phục tầng bình chướng. Không có bình chướng, lực phòng ngự của Kim Đình Sơn thật là yếu ớt.
Hư Tĩnh nói: “Cơ thí chủ, Phật Đà Niệm Châu là vật quý giá, bần tăng vô công không dám thụ lộc, xin Cơ thí chủ thu hồi.”
Phật Đà Niệm Châu được Hư Tĩnh nâng trong lòng bàn tay rồi cung kính đưa tới trước mặt Lục Châu.
Lục Châu nhìn thoáng qua Phật Đà Niệm Châu. Thứ này không đưa cho hoà thượng thì biết đưa cho ai? Đám đệ tử Ma Thiên Các có đứa nào nguyện ý xuất gia sao?
“Bản toạ trước nay không thích tăng nhân… nhưng biểu hiện của ngươi rất thức thời. Bản toạ đã tặng Niệm Châu cho ngươi, đương nhiên sẽ không thu hồi lại.” Lục Châu nói.
Hư Tĩnh nghe vậy chợt sửng sốt, hôm qua khi cầm lấy Niệm châu, hắn chỉ nghĩ đó là kế sách thu mua nhân tâm tạm thời của Ma Thiên Các, hắn nào dám thực sự nhận lấy thứ này.
Nghe Lục Châu nói vậy, trên mặt Hư Tĩnh tràn đầy vẻ xấu hổ. “Bần tăng hổ thẹn!”
Người ta chân thành tặng đồ cho mình mà mình lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Đây mà là khí độ và ý chí của một cao tăng đắc đạo sao?
Hiện tại Hư Tĩnh chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Lục Châu vốn chẳng hề nghĩ xa như vậy. Thấy biểu tình xoắn xuýt của Hư Tĩnh, hắn cạn lời không còn gì để nói.
Khó trách đám đồ đệ lại không có cảm tình với danh môn chính đạo, bọn hắn quá tự mình đa tình, xem bản thân mình quá quan trọng. Tặng cho ngươi Niệm Châu đơn giản chỉ là vì thấy ngươi có chút công lao, huống hồ đó chỉ là một chuỗi Niệm Châu quèn mà thôi, chẳng hề đáng tiền.
Hư Tĩnh đeo Niệm Châu vào cổ, nhấc tăng bào lên, thành kính lễ bái: “Bần tăng thay mặt toàn Thiên Tuyển Tự, khấu tạ Cơ thí chủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận