Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2022: Ngự thú sư Nhạc Dương Tử

“Đại quy tắc này cũng đã tiếp cận đại đạo thánh rồi!”
“Hôm nay đúng là kỳ quái, từ bao giờ mà đạo thánh lại trở nên không đáng tiền như vậy chứ?!”
Đám người cảm khái vô cùng.
Chiêu Nguyệt lại trở về vị trí cũ, lực lượng tiêu tán. Nàng cao giọng nói: “Nếu có người đến khiêu chiến, Chiêu Nguyệt rất hoan nghênh.”
Kỳ thực đám người nhìn thấy mấy vị Đại Đế tới đây đều hiểu ít nhất phải nhường ra sáu vị trí. Điện thủ chi tranh ngày xưa làm gì có cấp Đại Đế xuất hiện.
Đám người khiêu chiến này được Đại Đế làm hậu thuẫn, ai dám không nể mặt mũi? Cho dù có thực lực cũng phải xếp phía sau.
Quả nhiên không có ai lên khiêu chiến Chiêu Nguyệt. Nàng nghiễm nhiên giành được thắng lợi.
Khi Chiêu Nguyệt trở về phi liễn, Thất Sinh khẽ gật đầu với Trứ Ung đế quân, mà đế quân cũng gật đầu đáp lại.
Lý Trường Hà không phục nói: “Đế quân, vì sao vậy?”
Trứ Ung đế quân truyền âm nhập mật nói: “Lần điện thủ chi tranh này là củ khoai nóng phỏng tay, tốt nhất nên tránh xa. Hơn nữa Thất Sinh kia có lai lịch không đơn giản, quan hệ với Thượng Chương và Thánh Điện không tệ.”
“Nhưng chẳng phải ngài chán ghét hắn sao?”
“Đó là hai việc khác nhau.” Trứ Ung đế quân đáp.
“Thuộc hạ minh bạch.”
Chuyện sau đó đều phù hợp với dự đoán của tất cả mọi người.
Diệp Thiên Tâm chọn Nhu Triệu điện. Điện thủ Nhu Triệu điện quả quyết đầu hàng.
Nàng đứng giữa sân chờ đợi nhưng không ai dám tiến lên khiêu chiến. Đáp áp rất đơn giản, có Bạch Đế làm chỗ dựa, ai dám ra tay với nàng?
Điện thủ Nhu Triệu điện còn không dám đối kháng, huống hồ gì là những người khác.
Bạch Đế hài lòng, tiếp tục khoe khoang với Xích Đế và Thanh Đế: “Không chiến mà thắng mới thật sự là cường giả nha!”
Xích Đế hừ lạnh một tiếng: “Dùng thân phận Đại Đế áp chế người khác, ngươi không thấy xấu hổ hả?”
Bạch Đế lắc đầu: “Bản đế không cho là vậy. Cường giả chính là cường giả, bị người e ngại cũng là một phần của thực lực. Nếu bọn hắn có bản lĩnh thì đến khiêu chiến là được, bản đế tuyệt đối không nhúng tay vào.”
Nói thì nói thế, nhưng làm gì có ai dám làm?
Xích Đế không thèm phản bác Bạch Đế mà cao giọng nói: “Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, các ngươi tự chọn đối thủ. Người nào không phục thì cứ lên đánh, đừng hạ thủ lưu tình.”
Thanh âm này là nói với đám người thập điện cùng tu hành giả Thái Hư.
Có người nghị luận: “Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh? Một bằng hữu Nam Ly Sơn từng nói với ta hai người này đã đánh bại điện thủ Huyền Dặc điện, sao còn tới đây khiêu chiến làm gì?”
“Nam Ly Sơn chỉ là làm nóng người, không phải chính thức chiến đấu. Có thể đánh bại được Trương Hợp, hai người này e là không đơn giản.”
“Được rồi, chuyện của ba vị Đại Đế, dân đen như chúng ta đừng có xía vào.”
Minh Thế Nhân lựa chọn Cường Ngữ điện.
Đoan Mộc Sinh vốn không muốn chọn Huyền Dặc điện nhưng theo hướng dẫn của Thất Sinh, hắn đành chọn Huyền Dặc.
Trương Hợp từng thua hắn một lần, lại thêm Huyền Dặc đế quân từng nói rõ vị trí điện thủ không dễ ngồi, nên Trương Hợp và Đoan Mộc Sinh cũng chỉ đánh tượng trưng mấy chiêu rồi trở về, Trương Hợp nhận thua.
Kể từ đó, thập điện chỉ còn lại vị trí điện thủ của tứ điện Thượng Chương, Hi Hòa, Chiêu Dương và Đồ Duy.
“Chư tiên sinh… chúng ta phải tránh điện thủ Thất Sinh, vậy chỉ còn ba điện để lựa chọn, ngài định chọn điện nào?” Tên thuộc hạ lại hỏi.
Chư Hồng Cộng không nhịn được nói: “Lão tử muốn chọn ai thì chọn người đó, ai cần ngươi lo? Đúng là nhiều chuyện!”
“Thuộc hạ… sợ ngài chọn sai thôi. Thuộc hạ cảm thấy Chư tiên sinh tránh né cường giả là lựa chọn chính xác. Hi Hòa điện không dễ chọc, mà Thượng Chương điện và Chiêu Dương điện hẳn là không có ai tranh được với ngài.”
Chư Hồng Cộng ngạo nghễ nói: “Cuối cùng ngươi cũng nói được một câu tiếng người. Có một số việc không nên cậy mạnh, nắm đấm cũng không chứng tỏ được gì. Lam Hi Hoà này không trêu nổi, ta nhịn. Về phần Thượng Chương và Chiêu Dương…”
Lời còn chưa dứt, một đạo thanh âm như kinh lôi từ trong hư không đột nhiên truyền tới.
“Thái Hư Nhạc Dương Tử khiêu chiến điện thủ Đồ Duy điện Thất Sinh!”
Phần phật, phần phật…
Phía chân trời có một con hung thú khổng lồ với sải cánh che khuất bầu trời đang chậm rãi bay tới.
Đám người kinh ngạc hô lên: “Nhạc Dương Tử? Hắn là đại đạo thánh am hiểu ngự thú nhất trong Thái Hư, tu vi đã tiếp cận Chí Tôn! Sao hắn lại đến đây?”
“Nhạc Dương Tử cũng muốn tranh vị trí điện thủ?”
“Hung thú trong Thái Hư cơ bản đều do ngự thú sư quản lý. Mà ngự thú sư đều lệ thuộc vào Thánh Điện. Bây giờ điện thủ chi tranh Thánh Điện lại cử ngự thú sư tới tham gia… việc này đúng là khó hiểu!”
Xích Đế, Bạch Đế, Thanh Đế và thập điện đều quay đầu nhìn về phía con quái vật khổng lồ kia.
Nhạc Dương Tử đứng trên đỉnh đầu cự thú, chắp tay cao giọng nói: “Nhạc Dương Tử tham kiến ba vị tiền bối Bạch Đế, Thanh Đế và Xích Đế.”
Địa vị của ba vị Đại Đế hơn xa Nhạc Dương Tử, chỉ là Nhạc Dương Tử vốn do Thánh Điện chưởng khống, Thanh Đế bèn đáp: “Ngươi tới trễ.”
“Không sớm cũng không muộn. Vãn bối không có ý định tranh đoạt vị trí điện thủ với ba vị tiền bối. Vãn bối đi chuyến này chỉ vì Đồ Duy điện.” Ánh mắt Nhạc Dương Tử sắc bén nhìn về phía Thất Sinh đeo mặt nạ.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí trở nên băng lãnh.
Tên Ngân Giáp Vệ đứng bên cạnh Thất Sinh thấp giọng nói: “Đúng như ngươi đoán nhỉ.”
Biểu tình của Thất Sinh vô cùng trấn định.
Bạch Đế tò mò nói: “Ngươi thân là đại tổng quản ngự thú sư, giám thị hung thú trong thiên hạ, chức vị này vốn cao hơn điện thủ mà?”
Nhạc Dương Tử cười nói:
“Bạch Đế bệ hạ nói đúng, vãn bối tới đây khiêu chiến điện thủ chỉ là tiện tay mà thôi. Dựa theo quy tắc thì vãn bối vẫn có thể tham dự.”
“Vậy mục đích chính của ngươi khi đến đây là gì?” Xích Đế hỏi.
Xích Đế không dễ nói chuyện như Thanh Đế và Bạch Đế, từ đầu tới cuối đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc. Xích Đế là người cương mãnh, nói một không nói hai, tác phong làm việc cũng khá nóng nảy.
Nhạc Dương Tử đương nhiên cũng có chút kiêng kỵ và kính sợ Xích Đế, bèn đáp: “Lát nữa Xích Đế bệ hạ sẽ biết.”
“Ngươi là ngự thú sư, cũng tính là đức cao vọng trọng. Nếu không có đầy đủ lý do thì bản đế sẽ không bỏ qua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận