Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1700

Trên không trung, đám người Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Minh Thế Nhân, Tần Nại Hà, Nhan Chân Lạc, Lục Ly, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa tròn mắt nhìn cảnh tượng tan hoang dưới đất, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Không có một nơi nào còn nguyên vẹn, cũng không có một thi thể nào còn ra hình ra dạng.
Máu tươi chảy tràn dưới mặt đất khiến người ta không rét mà run.
Tiểu Diên Nhi nhìn một lúc, rốt cuộc không chịu nổi đưa tay che mắt.
Hải Loa cau mày, thấp giọng nói: “Sư huynh… hình như chúng ta đến chậm rồi.”
“Có lẽ vậy.” Vu Chính Hải gật đầu, “Sư phụ ở bên kia.”
Đám người hạ xuống. Lục Châu nhìn thi thể hải thú đầy đất rồi nhìn về phía Khổng Văn.
Khổng Văn hưng phấn gật đầu: “Giao cho ta!”
Lục Châu quay đầu đi vào trong địa cung.
Những người khác vội vàng vây lấy Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y, nhao nhao hỏi:
“Hoàng đảo chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện này, chuyện này…” Hoàng Thời Tiết nhấc hai tay lên khua loạn xạ, lại đột nhiên không biết mô tả tràng cảnh hùng vĩ vừa rồi như thế nào.
“Ông nói mau đi nha! Ta gấp muốn chết rồi.” Tiểu Diên Nhi lườm một cái.
Hoàng đảo chủ không biết làm sao, nghẹn nửa ngày, đành giơ lên một ngón tay cái nói: “Tôn sư quá con mẹ nó lợi hại!”
Có vậy thôi?
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Sư phụ chúng ta còn cần ông tới vỗ mông ngựa?
Lý Cẩm Y nói: “Cơ tiền bối ngăn cơn sóng dữ, đánh lui cường địch. Nói thật lòng, trận chiến này vượt ngoài tầm nhận biết của ta, thứ cho ta không cách nào miêu tả cho các vị nghe được.”
“Vậy thì thật đáng tiếc.”
...
Trong địa cung.
Lục Châu dùng hai ngón tay bắt mạch, cảm thụ được biến hoá trong cơ thể Tư Vô Nhai.
Hắn cau mày, lại bắt mạch cho Giang Ái Kiếm.
Đám người tiến vào trong, Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y cúi đầu thở dài.
Lục Châu lại bắt mạch cho Tư Vô Nhai lần nữa rồi lắc đầu nói: “Tại sao lại như vậy?”
“Sư phụ, thất sư huynh làm sao thế?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
Bàn tay Lục Châu rời khỏi cổ tay Tư Vô Nhai, khi nhấc lên, bàn tay ấy rõ ràng đang run rẩy.
Lục Châu đứng dậy, thi triển ra hai đoá kim liên xán lạn ẩn chứa nguồn sinh cơ hùng hậu. Kim liên rơi vào người Tư Vô Nhai và Giang Ái Kiếm, rõ ràng mọi vết thương trên người đều đã lành lặn nhưng hai người không hề tỉnh lại.
Lục Châu không cam tâm, lại thi triển liên hoa liên tục mười lần. Vẫn không có động tĩnh.
Đám người xung quanh kinh hoảng nhìn cảnh này. Thủ đoạn trị liệu của Các chủ ai ai cũng biết, có thể mang người từ quỷ môn quan trở về.
Nhưng dưới năng lượng trị liệu dày đặc thế này mà hai người vẫn không hề có phản ứng.
Sớm đã nhận ra tình hình, biểu tình trên mặt Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung trở nên trắng bệch.
Đặc biệt là Vu Chính Hải…
Thấy sư phụ thở dài não nề, Vu Chính Hải lập tức nhào tới bên cạnh Tư Vô Nhai, đưa tay bắt mạch.
Mạch không hề đập, kỳ kinh bát mạch ngưng vận hành, đan điền khí hải vô cùng tĩnh mịch.
“Đứng dậy mau!” Vu Chính Hải cả giận nói.
Tư Vô Nhai không đáp.
“Đệ đứng lên cho ta!!” Hắn lôi Tư Vô Nhai dậy, lắc tới lắc lui.
“Đại sư huynh…” Ngu Thượng Nhung muốn khuyên hắn tỉnh táo lại.
“Vì sao lại như thế này?” Vu Chính Hải quay đầu hỏi.
Trong mười đệ tử, người thân cận với Tư Vô Nhai nhất chính là Vu Chính Hải. Trước kia khi còn chưởng quản U Minh Giáo, Tư Vô Nhai vẫn luôn trợ giúp hắn nhiều nhất. Có thể nói là giao tình huynh đệ cực sâu.
Ngu Thượng Nhung tiến lên vịn vai hắn nói: “Đại sư huynh, huynh tỉnh táo lại chút.”
“Ta làm sao mà tỉnh táo?!” Vu Chính Hải vươn tay truyền nguyên khí cho Tư Vô Nhai.
Lý Cẩm Y thở dài giải thích:
“Thất tiên sinh muốn đến Trọng Minh Sơn điều tra manh mối về Thái Hư, không ngờ gặp phải Trọng Minh Điểu và Dương Liên Sinh. Hoả thần Lăng Quang phục sinh lại, đồng quy vu tận với Trọng Minh Điểu… Nào ngờ Dương Liên Sinh vô cùng ương ngạnh, bị Lăng Quang đánh nát nửa người vẫn có thể trở về từ cõi chết. Thất tiên sinh quyết đấu với hắn… Đại sư huynh của ta cũng…”
Nói đến đây, nàng lại lệ tuôn đầy mặt.
Vu Chính Hải phẫn nộ nói: “Hay cho một đám Thái Hư! Khinh người quá đáng, ta phải đi tìm bọn hắn!”
“Đại sư huynh, huynh đi đâu mà tìm Thái Hư? Thái Hư ở đâu chúng ta còn không biết. Hơn nữa nơi đó cường giả như mây…” Minh Thế Nhân giữ Vu Chính Hải lại.
Vu Chính Hải đột nhiên vung chưởng đẩy Minh Thế Nhân liên tục lùi về sau. “Đồ chết nhát!”
Minh Thế Nhân chả hiểu ra làm sao. “Được được được, là ta sợ, ta sợ!”
“Ngươi chính là sợ!” Vu Chính Hải khiển trách.
Minh Thế Nhân cũng rất đau lòng, tự nhiên bị mắng, càng nghe càng tức giận bèn phản bác: “Vậy ra chỉ có mình huynh quan tâm thất sư đệ? Có mình huynh không sợ? Có mình ta vô lương tâm thôi?”
“Mạnh miệng!”
Vu Chính Hải xuất chưởng, hai người kịch đấu một trận, phanh phanh phanh… song chưởng va chạm, khó phân thắng bại.
Kỳ thực hai người chỉ đang nổi nóng, ra tay vẫn rất khắc chế, nhưng càng đánh càng tức giận, rốt cuộc cương khí bắn ra khiến đất đá trong địa cung rào rào rơi xuống.
Lục Châu lách mình vọt tới giữa hai người, tay trái đánh Minh Thế Nhân, tay phải đánh Vu Chính Hải. Phanh phanh!
Hai người bị đánh bay vèo ra ngoài.
“Làm càn!” Lục Châu quát lớn.
Vu Chính Hải và Minh Thế Nhân lập tức ỉu xìu như bánh đa nhúng nước.
“Sư phụ… đồ nhi…” Vu Chính Hải muốn nói lại thôi.
“Tất cả cút ra ngoài!” Lục Châu phất tay.
Vu Chính Hải và Minh Thế Nhân khom người với Lục Châu rồi rời khỏi địa cung.
Lục Châu liếc nhìn xung quanh, những người khác cũng khẽ gật đầu, đồng thời rời khỏi địa cung, để lại một mình Lục Châu trong đó.
Lục Châu xoay người lại nhìn Giang Ái Kiếm và Tư Vô Nhai, trầm mặc không nói.
Hắn nhớ lại trước khi làm hoán huyết chi thuật, Tư Vô Nhai đã khấu đầu ba cái với mình rất long trọng… Rõ ràng Tư Vô Nhai biết thuật này nguy hiểm thế nào, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để đền mạng cho Giang Ái Kiếm.
Làm gì có chín phần nắm chắc? Làm gì có sửa chữa sai lầm? Đều chỉ là nói dối thôi.
“Nghiệt đồ.”
Lục Châu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Giang Ái Kiếm, lại thở dài não nề một tiếng.
“Lão phu hận nhất người không giữ lời hứa. Lão phu đã đáp ứng với Thái hậu sẽ đưa ngươi trở về, ngươi sao có thể chết?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận