Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 850

Ngu Thượng Nhung buông tay, kim sắc pháp thân xuất hiện. Lương Tự Đạo cũng gọi ra pháp thân hồng liên. Hai bên va chạm.
Ầm! Trường Sinh Kiếm bị Lương Tự Đạo giữ chặt lấy. “Ta sẽ không phạm phải cùng một sai lầm.”
“Không, ngươi đã tái phạm rồi.” Ngu Thượng Nhung đột nhiên điều khiển pháp thân vung ra quyền cương!
Ầm! Quyền cương đập vào bả vai pháp thân hồng liên, Lương Tự Đạo chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng. Hắn gắng gượng nắm chặt Trường Sinh Kiếm, người và pháp thân hợp nhất.
“Nghiệp Hoả thiêu đốt!” Hoả diễm giữa hai tay Lương Tự Đạo toả ra toàn thân, toàn bộ pháp thân hồng liên tràn ngập hồng sắc hoả diễm.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải chưa từng nhìn thấy Nghiệp Hoả, chỉ cảm thấy cảnh tượng này thật quỷ dị.
Vu Chính Hải chợt lên tiếng: “Sư đệ, để ta.”
“Không cần.” Ngu Thượng Nhung cũng bay vào bên trong kim sắc pháp thân.
Lương Tự Đạo trầm giọng nói: “Ta không tin mình không giết được một tên bát diệp như ngươi!”
Pháp thân kim liên bay vọt tới tung chưởng đánh kim sắc pháp thân, Ngu Thượng Nhung cấp tốc vung ra ba đạo kiếm cương. Lương Tự Đạo bị đánh lui!
Lương Tự Đạo kinh hãi nói: “Chuyện gì xảy ra?”
Phanh phanh phanh! Hắn lại lần nữa lao đến và tiếp tục bị kiếm cương đánh lui!
Kim sắc kiếm cương sao có thể đánh lui pháp thân hồng liên? Lương Tự Đạo lúc này mới nhìn kỹ lại… Thì ra thứ trong tay kim sắc pháp thân không phải kiếm cương mà là liên diệp!
Ngu Thượng Nhung mang theo pháp thân cầm lấy mảnh liên diệp thứ tám đâm thẳng về phía Lương Tự Đạo.
Lương Tự Đạo không còn cách nào khác, chỉ có thể vươn hai tay ra nghênh đón: “Chết đi !”.
Ầm!
Bảy mảnh liên diệp như tuyết rơi chém vào pháp thân Lương Tự Đạo, mà mảnh liên diệp cuối cùng lại hung hăng đâm thẳng vào Lương Tự Đạo đứng bên trong pháp thân hồng liên.
Xoẹt !
Lương Tự Đạo trọng thương phun ra máu tươi, hắn không thể tin nổi trừng mắt nhìn mảnh liên diệp lóng lánh kim quang kia: “Vì sao lại có bát diệp mạnh đến vậy…”
Sắc mặt Ngu Thượng Nhung vẫn thản nhiên như không, lạnh nhạt nói: “Thật xin lỗi, ta không hề nói ta chỉ là bát diệp.”
Lương Tự Đạo giật mình.
Nguyên khí trong cơ thể hắn phát tiết ra ngoài, Lương Tự Đạo nhìn thấy mảnh liên diệp thứ tám bay ra khỏi cơ thể mình, mà phía sau nó còn mang theo một nửa mảnh liên diệp khác.
“Chẳng trách… đồ hèn hạ…” Lương Tự Đạo không còn khí lực mắng chửi, hắn chậm rãi rơi xuống, trong mắt tràn ngập hận thù và không cam lòng. “Diệp trưởng lão nhất định sẽ báo thù cho ta.”
Ngu Thượng Nhung nhìn Lương Tự Đạo. “Diệp Chân?”
“Ngươi sợ rồi à?” Ánh mắt Lương Tự Đạo dần mất đi tiêu cự.
Ngu Thượng Nhung khẽ lắc đầu. “Đáng tiếc, ngươi không cách nào gặp được gia sư.”
“Ngươi có ý gì?”
“Gia sư ra tay, Diệp Chân tất chết.” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp lời hắn.
Khí huyết trong ngực Lương Tự Đạo cuồn cuộn dâng lên, hắn lại phun ra một búng máu, nguyên khí tiêu tán, toàn thân rơi thẳng xuống đất.
Bích Ngọc Đao của Vu Chính Hải đột nhiên lao ra.
Một chiêu Quân Lâm Thiên Hạ như tràng giang đại hải cuốn tới, uy lực vượt xa Huyền Thiên Tinh Mang. Đao cương như biển cả phô thiên cái địa càn quét Lương Tự Đạo và toàn bộ đám đệ tử Phi Tinh Trai, chỉ trong phút chốc đến bã vụn cũng không còn.
Đám người Thiên Liễu Quan há hốc mồm miệng đắng lưỡi khô nhìn cảnh này, không cách nào ngậm miệng lại.
Vu Chính Hải rất hài lòng với kiệt tác của mình. “Nhị sư đệ, đệ từng nói nếu không chém nát thi thể bọn hắn thì sẽ bại lộ vị trí của chúng ta. Đệ đã thắng Lương Tự Đạo, ta thuận tay giải quyết bọn hắn, đệ sẽ không tức giận chứ?” Vu Chính Hải nói.
Không đợi Ngu Thượng Nhung đáp lời, Kỷ Phong Hành đã đau khổ nói:
“Chém nát hay không có gì khác biệt đâu? Phi liễn to như vậy đã chạy đến đây, người của Phi Tinh Trai sao có thể không biết?”
“Không sao.” Vu Chính Hải thản nhiên nói. “Nếu các ngươi sợ hãi thì chạy trốn là được.”
Ngu Thượng Nhung không để ý đến hành vi khoe khoang của Vu Chính Hải mà cúi đầu nhìn Trường Sinh Kiếm.
Phù chỉ Nghiệp Hoả mà Lương Tự Đạo thi triển đã thiêu đốt đám hồng sắc phù văn khắc trên thân Trường Sinh Kiếm… mà một trong những tác dụng quan trọng nhất của hồng sắc phù văn chính là hấp thu sinh mệnh lực. Đây chính là chỗ dựa của một người Quân Tử Quốc như Ngu Thượng Nhung.
Nếu lần đó sư phụ không tặng cho hắn một viên Tăng Thọ Đan thì có lẽ đại nạn của Ngu Thượng Nhung đã đến, bây giờ cũng đã trở thành một nắm đất vàng.
Không có hồng sắc phù văn, Ngu Thượng Nhung không thể tiếp tục hấp thu sinh mệnh lực.
Vu Chính Hải cũng nhìn về phía Trường Sinh Kiếm, nụ cười trên mặt biến mất. Ngu Thượng Nhung lại thản nhiên như không bay về phía lương đình.
“Phù chỉ Nghiệp Hoả không đơn giản.” Ngu Thượng Nhung nói.
Vu Chính Hải cũng gật đầu thừa nhận. “Không có hồng sắc phù văn, tuổi thọ của đệ…” Hắn biết Ngu Thượng Nhung đã phục dụng Tăng Thọ Đan, nhưng đan dược này chỉ cung cấp có hai trăm năm thọ mệnh mà thôi.
Ngu Thượng Nhung bình tĩnh nói: “Vậy thì ta tấn thăng cửu diệp…”
Hắn không biết đột phá cửu diệp sẽ được tăng bao nhiêu năm thọ mệnh, nhưng trực giác nói cho hắn biết, tấn thăng cửu diệp càng khó, tuổi thọ đạt được càng cao.
Vu Chính Hải nói: “Không ngờ đệ đã là bát diệp rưỡi… Đã thử đột phá cửu diệp chưa?”
“Thử rồi.”
Trong khoảng thời gian đến hồng liên giới, Ngu Thượng Nhung mỗi ngày dành một ít thời gian chỉ đạo kiếm thuật cho Kỷ Phong Hành, thời gian còn lại hắn đều dùng để tu hành. Khi thời cơ đến, hắn thử nghiệp đột phá cửu diệp, kết quả không tệ, đạt tới bát diệp rưỡi.
“Vì sao không tiến thẳng vào cửu diệp?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi.
Thiên phú tu hành của Ngu Thượng Nhung không kém bất cứ người nào, sao có thể không lên được cửu diệp mà phải dừng ở bát diệp rưỡi?
Ngu Thượng Nhung đáp: “Đột phá cửu diệp gây ra động tĩnh rất lớn, pháp thân mười lăm trượng sẽ khiến người khác chú ý. Ta cho rằng khi vừa tấn thăng cửu diệp sẽ có một khoảnh khắc bị suy yếu. Đợi thời cơ đến, ta sẽ tìm chỗ ẩn nấp rồi đột phá cửu diệp sau.”
Vu Chính Hải khẽ gật đầu.
Cuộc đối thoại rơi vào tai Vu Vu và Kỷ Phong Hành, hai người ngây ngốc như đang nghe thiên thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận