Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1981: Giết thánh hung

Kiếm cương cường thế xuyên thủng yết hầu Đằng Xà, đâm xuyên qua gáy nó rồi bắn vọt lên bầu trời.
Phốc !
Huyết vũ dừng lại. Đằng Xà bị trọng thương, máu tươi rơi xuống như thác đổ.
“Thành công rồi?!” Đám người kinh hãi tán thán.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ khuôn mặt Đằng Xà. Toàn thân nó sần sùi như vỏ cây khô, hai mắt đen nhánh như hắc sắc minh châu, tứ trảo bắn ra hàn quang, thân hình dài mấy ngàn trượng từ từ phủ xuống đất.
Đằng Xà vẫn lạc.
Vụ khí từng bước tán đi, tầm nhìn càng lúc càng rõ ràng. Lục Châu tay cầm Vị Danh Kiếm, cương khí hoá thành chiếc ô che trên đầu ngăn trở máu tươi.
Thiên địa rốt cuộc trở nên yên tĩnh, chiến đấu kết thúc.
“Thủ đoạn thật tinh chuẩn.”
“Thì ra nó là Đằng Xà chứ không phải Ứng Long.”
“Yết hầu là bộ vị yếu ớt nhất của nó.”
Đương nhiên muốn đánh giết thánh hung cũng không đơn giản. Trước đó hai vị Chí Tôn đã vây đánh hồi lâu, lại đánh tan một trái tim của nó, khiến năng lực chống cự của nó yếu dần đi, nếu không một kiếm này không thể xuyên thủng yết hầu nó đơn giản như thế.
Lục Châu nâng kiếm lên. Xoẹt.
Vị Danh Kiếm tàn nhẫn chém phá bộ ngực Đằng Xà. Một viên Thiên Hồn Châu lóng lánh bay ra trôi về phía Lục Châu.
Lục Châu thu hồi Thiên Hồn Châu và Vị Danh Kiếm, thân ảnh loé lên rồi xuất hiện trước mặt đám người.
Huyền Dặc đế quân chắp tay nói: “Chúc mừng Lục các chủ đại thắng trở về!”
“Chúc mừng!”
“Không ngờ Huyền Dặc điện còn có cao thủ bậc này?” Đám người Thượng Chương điện tròn mắt tán thưởng.
Huyền Dặc đế quân hào hùng vạn trượng, nhân cơ hội chế nhạo một tiếng: “Tuy các bằng hữu Thượng Chương điện không phát huy được năng lực nhưng bản đế quân vẫn nhận phần tâm ý này. Trở về hãy nói với Thượng Chương Đại Đế đừng lo lắng, không có việc gì thì đừng chạy lung tung đến Huyền Dặc điện.”
Đạo đồng hơi chấm?
Đám người Thượng Chương điện đương nhiên không hiểu thâm ý trong lời của Huyền Dặc đế quân.
Tuy lời này khiến bọn hắn không quá vui vẻ nhưng cũng không dám nói thêm gì, đành gật đầu đáp: “Đã vậy chúng ta xin cáo từ.”
Nói xong đám người Thượng Chương diện quay đầu rời đi.
Lê Xuân nhìn theo bóng lưng bọn hắn, nghi hoặc nói: “Lão đầu Thượng Chương sao lại phái người đến giúp chúng ta nhỉ? Vô sự hiến ân cần, không phải gian thì cũng trá, phải đề phòng một chút.”
Huyền Dặc đế quân nói: “Mặc kệ hắn có mục đích gì chúng ta cũng phải đề phòng cẩn thận.”
“Vâng.”
Đạo đồng cạn lời.
Lục Châu nói: “Đằng Xà đã bị lão phu xử lý, những thứ khác thuộc về các ngươi.”
Lời này ý là, Thiên Hồn Châu là của lão phu, đừng hòng có ai tranh giành.
Huyền Dặc đế quân gật đầu: “Đa tạ Lục các chủ. Các ngươi đi thu thập đi.”
Đám cao thủ Huyền Dặc điện bay về phía thi thể Đằng Xà. Tuy đã chết nhưng toàn thân nó vẫn là bảo vật.
Đạo đồng hỏi: “Trường bào của lão tiên sinh…”
“Chú ý thân phận của ngươi.” Huyền Dặc đế quân đi tới nhắc nhở.
Đạo đồng đành phải gật đầu: “Đế quân dạy phải.”
Huyền Dặc lão nhi, cho ngươi đắc ý một đoạn thời gian… Bản đế nhịn!
Huyền Dặc đế quân nói: “Lần này may nhờ có Lục các chủ xuất thủ, nếu không hậu quả khó mà lường được.”
“Đây chỉ là Đằng Xà, không phải Ứng Long, các ngươi bị nó lừa thôi.”
“Vì sao Đằng Xà lại xuất hiện ở Huyền Dặc điện?” Trương Hợp bay tới hỏi.
“Thiên U Khuyết trấn áp vũ khí của Ứng Long, có lẽ nó muốn đoạt vũ khí này để trở thành rồng chân chính, đúng là dã tâm không nhỏ.” Huyền Dặc đế quân nói.
Lê Xuân nói: “Vũ khí kia đã chìm vào Thiên U Khuyết không biết bao nhiêu năm, chỉ sợ không còn nữa, nó đúng là chấp nhất.”
“Vậy thì Ứng Long đã đi đâu?” Trương Hợp hỏi.
Đám người lắc đầu. Không ai biết câu trả lời.
“Nghe đồn Ứng Long vì thủ hộ đại địa nên thi triển lực lượng vô thượng, sau đó biến mất không thấy nữa. Chẳng ai biết nó đã đi đến nơi nào.” Huyền Dặc đế quân đáp.
“Việc này phải hỏi Thánh Điện hoặc là Đại Uyên Hiến.” Lê Xuân lắc đầu nói.
“Thánh hung đã bị xử lý, trở về thôi.”
“Vâng.”
Cùng lúc đó.
Trong Thánh Điện, Cán Cân Công Chính sau khi xao động một lúc đã trở nên yên tĩnh lại.
Hoa Chính Hồng quay đầu nhìn về phía Minh Tâm, chắp tay nói: “Điện chủ, đã ổn định. Nhìn phương hướng này có vẻ là bên phía Huyền Dặc điện xuất hiện thánh hung.”
Minh Tâm Đại Đế gật đầu nói: “Gần đây Huyền Dặc mới tấn thăng đại đế quân, có lẽ nên mời hắn đến Thánh Điện một lần.”
“Đại đế quân?”
“Với tu vi đó, hắn muốn giải quyết thánh hung bình thường cũng không thành vấn đề. Nếu tấn thăng lên thiên Chí Tôn, đạt tới cảnh giới đại đế thì có đủ năng lực để hỗ trợ cân bằng Thái Hư rồi.”
Hoa Chính Hồng gật đầu: “Điện chủ anh minh. Chỉ tiếc Chiên Mông Ô tổ quá không biết điều, lại mưu toan đánh phá ràng buộc, hủy hoại cân bằng trong thiên địa.”
Minh Tâm Đại Đế hỏi: “Thất Sinh đâu?”
“Không rõ hắn đang bận cái gì, ta cảm thấy Điện chủ ngài cho hắn quá nhiều tự do.” Hoa Chính Hồng nói.
Minh Tâm Đại Đế không để ý tới đề nghị của Hoa Chính Hồng. “Bản đế muốn gặp hắn.”
“Vâng.”
Hoa Chính Hồng đành rời khỏi Thánh Điện. Vừa ra tới bên ngoài, giọng Minh Tâm Đại Đế lại truyền tới: “Gọi cả Chư Hồng Cộng.”
“Vâng.”
Khoảng nửa canh giờ sau, Hoa Chính Hồng, Thất Sinh và Chư Hồng Cộng từ bên ngoài đi vào Thánh Điện, cung kính hành lễ.
Thất Sinh trước tiên mở miệng: “Không biết Đại Đế bệ hạ gọi chúng ta đến là có việc gì phân phó?”
Minh Tâm Đại Đế đứng lên, ánh mắt nhìn lướt qua hai người rồi nói: “Theo lý thuyết, ngươi vốn là điện thủ Đồ Duy điện, chuyện của Đồ Duy điện bản đế không muốn nhúng tay. Nhưng ngươi lại rất có tài, bản đế gọi ngươi tới là có chuyện thương nghị.”
“Mời Đại Đế nói.”
Chư Hồng Cộng cũng cười hắc hắc: “Đại Đế bệ hạ, người một nhà không cần nói vòng vo, ngài có việc gì cứ phân phó, dù lên núi đao hay xuống biển lửa ta cũng nhất định hoàn thành cho bằng được.”
Minh Tâm Đại Đế gật đầu:
“Từ khi bản đế chưởng khống Thái Hư tới nay, thiên hạ thái bình, tu hành giới yên tĩnh phồn hoa. Hiện tượng mất cân bằng khiến thập đại Thiên Khải Chi Trụ xuất hiện ba động, Thánh Điện có lòng muốn duy trì thiên hạ nhưng lực bất tòng tâm, nay chỉ có thể dựa vào thập điện, mong chư vị đồng tâm hiệp lực bảo vệ Thái Hư.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận