Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1768: Đánh giết thú hoàng

Hai tháng sau, trong bí ẩn chi địa.
Vốn dự tính cần đến ba tháng mới tới được Đan Át, nhưng tu vi ai nấy đều tăng lên, rốt cuộc chỉ mất hai tháng đã tới nơi.
Cuồng phong tàn phá bừa bãi, cát sa mạc vần vũ trong không trung, cương phong không ngừng chém vào cương khí hộ thể của đám người.
“Không ngờ Đan Át lại là một mảnh sa mạc.” Nhan Chân Lạc nói.
Bọn hắn đã phi hành trong sa mạc nửa tháng, nơi này mênh mông vô bờ không thấy điểm cuối, thỉnh thoảng còn có bão cát xuất hiện ngăn trở tầm nhìn.
“Các chủ, phía trước chính là Thiên Khải Chi Trụ.” Khổng Văn nói.
Lục Châu gật đầu: “Thiên Khải Chi Trụ đều rất nguy hiểm, làm việc cẩn thận.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, bọn hắn đã nhìn thấy toà Thiên Khải Chi Trụ cao sừng sững đâm thẳng lên thương khung. Quanh trụ có vô số bão cát đang thổi tới thổi lui.
Lục Châu đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Một ụ cát cực lớn đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.
“Có hung thú.” Khổng Văn nói.
“Nó là thú gì?”
“Không rõ, nó nấp bên dưới cát nên không thể xác định.”
Đám người theo bản năng bay lên cao hơn. Đúng lúc này, vô số ụ cát xuất hiện ở xung quanh, số lượng bạt ngàn không thể đo đếm.
Minh Thế Nhân tê cả da đầu nói: “Chuyến đi này đúng là có thêm thật nhiều kiến thức.”
Gâu gâu gâu! Cùng Kỳ sủa vang như muốn lao xuống.
“Ngươi muốn chết à? Lão tử không muốn chết đâu nha. Lão tử tu luyện Thanh Mộc Tâm Pháp, mà nơi này thì chẳng có lấy một cành cây ngọn cỏ, lao xuống đó khác gì tự sát!”
Tần Nại Hà nói: “Để ta xem thử.”
Hắn đánh ra một chưởng. Một con bọ cạp hai màu đen và đỏ lao vụt ra khỏi ụ cát, dùng tốc độ nhanh như chớp lặn sâu xuống lớp cát sa mạc rồi mất dạng.
“Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt.” Khổng Văn nhận ra nó.
“Là thứ gì?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Đây là một loài bọ cạp trong sa mạc, toàn thân đều là kịch độc. Phàm là người trúng độc của nó đều không có thuốc chữa. Hung thú này sống quần cư, tuyệt đối không hành động đơn lẻ, đám bọ cạp nhỏ này ở khắp nơi, như vậy bọ cạp thú hoàng nhất định cũng ở gần đây.” Khổng Văn đáp.
“Dọn dẹp một chút.” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung và Tần Nại Hà bay ra. Đao cương và kiếm cương oanh tạc điên cuồng, chỉ trong chốc lát đã giết sạch đám bọ cạp bên dưới.
Lục Ngô lại càng bạo lực hơn, dùng một trảo đập nát tứ phương, đến nhìn cũng không thèm nhìn.
Đám người vừa thanh lý hung thú vừa tiến tới gần Thiên Khải Chi Trụ. Mà càng đến gần, những ụ cát xung quanh lại càng khổng lồ hơn.
“Xem ra vừa rồi chỉ là món khai vị, đây mới là món chính.” Khổng Văn thở hắt ra một hơi, “Cũng may thực lực của đại tiên sinh và nhị tiên sinh cao thâm, đối phó với đám hung thú này không thành vấn đề.”
Soạt !
Cát sa mạc nhô lên thành một ngọn núi, một cái đuôi dài đến trăm trượng màu nâu đỏ vút lên không trung, đâm về phía Lục Châu.
Đám người vội vàng né tránh, cái đuôi đầy gai nhọn đánh vào giữa mi tâm Lục Châu, mà hắn vẫn thản nhiên đứng yên bất động.
Tầng cương khí hộ thể quanh thân Lục Châu có màu xanh lam, là do kim liên và lam liên đồng thời thi triển. Gai nhọn không cách nào đâm vào người Lục Châu.
“Là bọ cạp thú hoàng!” Khổng Văn hô lên.
Lục Châu đánh ra một chưởng Ma Đà Thủ Ấn, năm ngón tay như móc câu kẹp lấy cái đuôi dài, trầm giọng nói: “Ra đây!”
Soạt !
Lục Châu túm lấy đuôi con Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt kéo mạnh ra. Con quái vật khổng lồ như ngọn núi phá tung đống cát tạo thành bão cát cao đến tận trời!
Đám người tròn mắt nhìn Các chủ dùng tay không túm con quái vật kia ra. Lúc này Vu Chính Hải cũng hô lên: “Giết đám bọ cạp nhỏ!”
Đám người Ma Thiên Các gật đầu, lao về bốn phía đánh giết lũ bọ cạp con.
Thấy mọi người chia nhau ra ứng phó, Lục Châu lôi Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt bay lên không trung, để nó không ảnh hưởng đến người của mình.
Đám bọ cạp mất đi thủ lĩnh, loạn thành một nùi, chia năm xẻ bảy, rất nhanh đã bị đoàn người Ma Thiên Các đánh giết sạch sẽ. Mệnh Cách Chi Tâm của chúng nằm đầy đất nhưng chẳng ai buồn nhặt vì đẳng cấp quá thấp.
Thanh lý xong đám bọ cạp con, đám người lại ngẩng đầu nhìn lên trời quan chiến.
Bão cát ngăn trở tầm mắt, lại thêm cương phong vùn vụt nên bọn hắn chỉ có thể nhìn đại khái mơ hồ.
Lúc này trên thân Lục Châu xuất hiện lam sắc điện hồ. Tần Nại Hà là người có thị lực tốt nhất, lập tức kinh ngạc nói: “Đó là cái gì?”
Soạt !
Cuồng phong cuốn lên cát vàng, che khuất không trung. Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt ra sức giãy giụa, phun ra nọc độc đầy trời.
Đáng tiếc nọc độc không cách nào đến gần Lục Châu, đều bị trường bào ngăn cản.
Tay trái Lục Châu gọi ra lam sắc Tinh Bàn, một đạo lực lượng Mệnh Cách bắn ra, quang trụ như thiểm điện đánh vào thân Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt. Trên người nó xuất hiện một lỗ máu.
“Phòng ngự thật mạnh.” Lục Châu tán thưởng.
Đương nhiên Lục Châu không trông cậy vào lam pháp thân vừa mới khai một Mệnh Cách đã đánh giết được Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt. Chiêu vừa rồi chỉ để kiểm tra lực lượng của nó, mà hiệu quả lại khiến hắn khá hài lòng.
Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt rơi xuống đất, dường như ý thức được đối thủ cường đại nên nó lập tức chui vào trong lớp cát.
Thân ảnh Lục Châu loé lên, Vị Danh Kiếm đánh ra kiếm cương đầy trời rồi đồng loạt đâm xuống mặt đất.
Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt lập tức bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, vô số kiếm cương ghim chặt nó vào mặt đất, không thể nhúc nhích.
Mà lúc này, Vị Danh Kiếm đã hoá thành một đạo kiếm cương ngàn trượng, từ trên trời giáng thẳng xuống.
Xoẹt!
Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt bị chém thành hai nửa.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 5.000 điểm công đức.].
Lục Châu phất tay, kiếm cương tiêu tán. Hư ảnh loé lên, hắn lại xuất hiện bên cạnh thi thể Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt, trên người không dính một hạt cát.
Đám người Ma Thiên Các vây lại. Khổng Văn tiến lên nói: “Để ta.”
Hắn và các vị huynh đệ phóng tới, chia năm xẻ bảy thi thể của Cửu Trọng Sơn Hoàng Hạt rồi lấy ra Mệnh Cách Chi Tâm.
“Bốn viên, không tệ nha.” Khổng Văn hưng phấn nói.
Lục Châu cảm thấy lực phòng ngự của con hung thú này không tệ, bèn lấy đi một viên cất vào Đại Di Thiên Đại rồi nói: “Cất đi.”
Khổng Văn cất ba viên còn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận