Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 225: Tẩu hỏa nhập ma? (2)

Phan Ly Thiên xem thường đáp: “Nằm trong bụng mẹ? Tiểu tử, ngươi là người đầu tiên có can đảm nói lời này với lão hủ đó.”
“Ngươi cũng là người đầu tiên có can đảm nói chuyện kiểu này với bản toạ.”
Phan Ly Thiên nghe vậy thản nhiên cười: “Tiểu tử, đừng nóng giận… Lại đây, uống một hớp rượu nào, rượu ủ trăm năm đấy nhé.”
Phạm Tu Văn lắc đầu nhìn về hướng Ma Thiên Các.
“Lực lượng tầng bình chướng đang ngày càng suy yếu, nguyên khí hấp thụ vô cùng hỗn loạn, sợ là trong Ma Thiên Các có người đang bị tẩu hoả nhập ma.”
Phan Ly Thiên hớp mấy ngụm rượu rồi duỗi lưng, mệt mỏi nói: “Lão hủ buồn ngủ rồi… Hy vọng lúc tỉnh lại còn có rượu uống tiếp.”
Sau khi ngáp dài hai cái, Phan Ly Thiên ngoẹo đầu ngủ.
“Chỉ mong là vậy.”
Phạm Tu Văn không xem nữa mà quay người trở về phòng.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài mật thất, Hoa Vô Đạo, Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi đã chuẩn bị xong xuôi.
Hoa Vô Đạo cất lời: “Động thủ.”
Tuy hắn là cao thủ thất diệp nhưng về phương diện tấn công thì lại thua Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh giẫm mạnh chân, toàn thân bộc phát ra luồng cương khí hùng hầu.
Hắn không hề do dự đạp mạnh vào cánh cửa đá của mật thất.
Ầm!
Tiếng vang thật lớn, cánh cửa đá rung động nhưng vẫn không bị phá vỡ.
Hoa Vô Đạo kinh ngạc nói: “Không ngờ cánh cửa này lại quỷ dị như vậy, có thể chịu được một kích của ngươi.”
Đoan Mộc Sinh không thấy có gì lạ. Dù sao đây cũng là nơi sư phụ bế quan quanh năm, cộng thêm việc nơi này có bố trí một trận pháp nhỏ thế nên các tu hành giả thông thường rất khó có thể phá vỡ nó.
Một lần không được thì đánh hai lần.
“Lại lần nữa.”
Đoan Mộc Sinh nắm tay lại, cương khí bao bọc lấy nắm tay của hắn, một quyền vung tới.
Trong khoảnh khắc ra quyền, toàn bộ nắm tay đều toả ra quang mang, một quyền ẩn chứa năng lượng cực lớn nện thẳng vào cánh cửa đá.
Ầm!
Cương khí va chạm với cánh cửa tạo thành sóng gợn phát tán ra tứ phía!
Tiếng vang truyền ra, xuyên qua hành lang, xuyên qua Ma Thiên Các truyền đến bên ngoài đại điện, truyền vào trong các viện lạc, truyền khắp Kim Đình Sơn.
Roạt roạt !
Cánh cửa đá nứt ra.
Đoan Mộc Sinh đá văng cánh cửa vọt vào trong mật thất.
Hoa Vô Đạo, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi theo sát phía sau…
Khi bốn người lao vào trong mật thất, cảnh tượng trước mắt khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Lục Châu đang lơ lửng ở giữa mật thất, toàn thân hắn bị một luồng năng lượng quỷ dị bao bọc lấy.
Hai mắt hắn nhắm nghiền như đang rơi vào trạng thái ngủ say, hoàn toàn không biết ngoại giới đã xảy ra chuyện gì.
Trên nóc mật thất có một hình vuông trông như một miệng thông gió.
Năng lượng từ tầng bình chướng Kim Đình Sơn thông qua miệng thông gió này mà tràn vào trong mật thất.
Nguồn năng lượng tựa như nước biển hội tụ lại một chỗ, tiến vào trong thân thể Lục Châu.
Hoa Vô Đạo lên tiếng: “Đừng vội lại gần!”
“Sư phụ đây là… bị làm sao thế?” Tiểu Diên Nhi vội hỏi.
“Tẩu hoả nhập ma, nguyên khí hỗn loạn. Đại khái là Các chủ muốn lợi dụng lực lượng của bình chướng để chống lại nguyên khí hỗn loạn trong cơ thể.” Hoa Vô Đạo quan sát cảnh tượng trong phòng rồi nói.
“Làm sao bây giờ?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
Hoa Vô Đạo nhanh chóng suy nghĩ rồi đáp: “Ta sẽ ngăn luồng năng lượng của bình chướng, bịt lại miệng thông gió… Các ngươi đưa Các chủ ra ngoài, nhớ kỹ, luôn luôn mở cương khí hộ thể!”
“Được!”
Phân phó sự tình xong, dưới chân Hoa Vô Đạo xuất hiện Bát Quái Ấn.
Từ trong Bát Quái Ấn, từng chữ triện lớn thi nhau xuất hiện xoay tròn quanh người Hoa Vô Đạo.
Sáu chữ triện lóng lánh kim quang Càn, Khôn, Sinh, Tử, Thuỷ, Hoả liên tục xoay vòng, tầng bên ngoài có ba chữ triện Hữu, Vô, Ly bao bọc tạo thành hai lớp.
Hoa Vô Đạo tung người nhảy lên hướng về phía miệng thông gió.
Ba người Đoan Mộc Sinh, Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt bộc phát ra cương khí hộ thể rồi nhìn chằm chằm Hoa Vô Đạo.
Lục Hợp Đạo Ấn đâm vào năng lượng tầng bình chướng!
Ầm!
Năng lượng vỡ ra, cương phong giao thoa tàn phá bừa bãi trong mật thất!
Năng lượng bình chướng đột nhiên ngưng bặt!
“Lên!”
Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi đồng thời bay về phía Lục Châu.
Ba người dự định trong thời gian nhanh nhất xông phá tầng năng lượng ngăn cách.
Thế nhưng…
Đúng ngay lúc này, Lục Châu đột nhiên mở mắt.
Thấy ba tên đồ đệ đang lao vọt về phía mình, hắn theo bản năng quát lên:
“Làm càn!”
Dĩ đắc diệt tẫn trí thông cố, năng trụ tam muội chính định, nhi phổ hiện sắc thân, thí như quang ảnh, phổ hiện nhất thiết, nhi vu tam muội, tịch nhiên bất động, thị vị pháp diệt tẫn trí thần thông.
Lấy Lục Châu làm trung tâm, xung quanh người hắn xuất hiện một loại năng lượng màu xanh nhạt như nước biển, chỉ trong giây lát đã ngưng khí thành cương, biến thành một đoá lam liên đang nở rộ!
Sức chấn nhiếp toả ra tứ phía!
Ba tên đồ đệ trừng to mắt, cảm nhận được sự uy hiếp đến từ nguồn năng lượng đáng sợ này.
Theo bản năng xuất ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh!
Đoan Mộc Sinh mở ra Bách Kiếp Động Minh nhị diệp.
Chiêu Nguyệt mở ra Thập Phương Càn Khôn.
Tiểu Diên Nhi mở ra Bách Kiếp Động Minh chưa khai diệp.
Một tiếng “làm càn” này không phải là âm công…
Tuy không thể so sánh với đại thần thông chữ “cút” như lúc ở An Dương thành nhưng bên trong vẫn ẩn chứa năng lượng nguyên khí truyền vào trong tai bốn người.
Điều đáng sợ không phải tiếng quát này.
Mà là đoá lam liên nở rộ làm từ nguyên khí xuất hiện bên cạnh Lục Châu!
Lam liên vừa xuất hiện, lực lượng cương khí lập tức tăng lên gấp mấy lần!
Hoa Vô Đạo ở phía trên cũng trầm xuống!
Chín chữ triện lớn ngăn trước mặt Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi, tạo thành một vòng tròn bảo vệ.
Đồng thời pháp thân thất diệp kim liên cũng xuất ra!
Ầm!
Lam liên đã nở rộ hoàn toàn!
Cánh sen chạm vào chín chữ triện, cả chín chữ lập tức không còn sức chống cự, bị luồng năng lượng quỷ dị đánh tan rồi tiêu tán trong không trung.
Lục Hợp Đạo Ấn bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ.
Hoa Vô Đạo bị bắn bay ngược ra sau, phá tan vách tường đá!
“Hoa trưởng lão!”
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt kinh hô.
Lực lượng của lam liên không hề vì Lục Hợp Đạo Ấn mà dừng lại.
Ngược lại tốc độ của nó lại càng nhanh hơn, nhào về phía ba tên đồ đệ.
Từ khi Lục Châu quát lên một hai tiếng “làm càn” đến khi Hoa Vô Đạo bị đánh bay chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
Bọn họ làm gì có thời gian để phản ứng.
Cánh hoa lam liên mang theo năng lượng đánh vào lồng ngực ba người.
Ba toà pháp thân đồng thời tiêu tán.
Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi bay ngược ra sau.
Tu vi Chiêu Nguyệt thấp nhất nên bị lực xung kích ảnh hưởng lớn nhất. Pháp thân Thập Phương Càn Khôn của nàng không chịu nổi một kích, khí huyết nhộn nhạo!
Đoan Mộc Sinh đụng phải vách tường đá.
Tiểu Diên Nhi thì gần như không có việc gì… Vân Thường Vũ Y trên người nàng toả ra ánh sáng hấp thu đại bộ phận lực lượng của lam liên.
Chân mang Đạp Vân Ngoa, tay cầm Phan Ly Thiên, nàng lăng không xoay chuyển chạy trốn về phía Hoa Vô Đạo vừa bay ra ngoài.
Ở bên ngoài Ma Thiên Các.
Các nữ tu trợn tròn mắt nhìn về phía mật thất.
Tuy đứng cách rất xa nhưng bọn họ vẫn có thể thấy rõ một cột trụ phát ra quang mang màu xanh lam đâm xuyên nóc mật thất trực bức lên bầu trời!
Phan Ly Thiên lười biếng nằm ngủ cũng bị hai tiếng “làm càn” thu hút, vừa mở mắt ra đã thấy kỳ quan này.
Hai mắt vốn đang lim dim của Phan Ly Thiên đột ngột trợn to.
“Thất bại rồi? Hay là đã đột phá?”
Hắn kinh ngạc khẽ run tay, hồ lô rượu trong tay hắn rơi xuống mặt đất, rượu trong bình đổ ra ngoài.
Phan Ly Thiên hồi phục tâm tình rồi lắc đầu thở dài: “Có liên quan gì đến lão hủ đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận