Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 208: Người còn lại trong tam đại thần xạ thủ Thần Đô, Hoa Nguyệt Hành (1)

Đám tu hành giả ở Vân Tước Lâu có tu vi khá thấp, chẳng qua chỉ cảm thấy người vừa tới là cao thủ chứ không hề biết được tu vi của hắn cao bao nhiêu.
Những tu hành giả cao giai thông minh thường đều ẩn tàng khí tức, không để người khác tuỳ tiện cảm giác được tu vi của mình.
Nhưng dù thế nào thì… phô trương tới mức này đã đủ để chấn nhiếp đám người.
Tiểu Diên Nhi một tay cầm hộp gấm, một tay cầm Phạm Thiên Lăng, hiếu kỳ nhìn về phía tu hành giả đang chậm rãi bước tới.
Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ… đồ nhi đi giúp sư muội.”
“Không cần.” Lục Châu bác bỏ đề nghị của hắn.
Trực giác nói với Lục Châu, rất có thể Yến Tử Vân Tam sắp xuất hiện.
Có lẽ hắn đang trốn trong một xó xỉnh âm u nào đó mà quan sát tất cả, hoặc cũng có thể hắn đang đứng trong đám tu hành giả có mặt ở đây.
Yến Tử Vân Tam chỉ là một cái danh hiệu, không ai biết tên thật của hắn, cũng không rõ tu vi của hắn cao bao nhiêu, có lẽ là Phạn Hải cảnh, cũng có thể là Nguyên Thần cảnh.
Tu hành giả thần bí đến cách Vân Tước Lâu vài chục thước thì dừng lại rồi khom người nói:
“Chúc mừng sinh nhật cửu tiên sinh, ta phụng mệnh Giáo chủ, dâng tặng cửu tiên sinh một món quà.”
Hai tay hắn nhẹ nhàng nâng hộp gấm lên.
Một cỗ cương khí yếu ớt đỡ lấy hộp gấm bay về phía Vân Tước Lâu.
Đám tu hành giả Vân Tước Lâu kinh ngạc nhìn một màn này.
Tiểu cô nương này rốt cuộc có thân phận gì, sao lại khiến tu hành giả thần bí cung kính như thế?
Giang Ái Kiếm mỉm cười nói: “Tư Vô Nhai của Ma Thiên Các quả thật danh bất hư truyền… Bảo bối trong hộp gấm kia hẳn là Thiên Tàm Thủ Sáo.”
Mọi người thấy hộp gấm kia từ từ bay về phía Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi cũng tràn đầy mong đợi nhìn về phía hộp gấm.
Đại sư huynh tặng nàng Đạp Vân Ngoa, nhị sư huynh tặng Vân Thường Vũ Y. Thất sư huynh sẽ tặng nàng món gì đây?
Khi hộp gấm đến gần trong gang tấc!
Vù !
Từ một chiếc thuyền con đậu trên sông Cửu Khúc đột nhiên bay ra một dây móc.
Vừa giống với dây câu, vừa giống dây thừng có móc, xông lên không trung lao về phía hộp gấm kia.
Giang Ái Kiếm khẽ mỉm cười nói: “Cá mắc câu.”
Mũi chân điểm nhẹ.
Thân hình Giang Ái Kiếm như thiểm điện vọt về phía sông Cửu Khúc.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh không tình nguyện bị bỏ lại phía sau, đồng thời giậm chân như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, bay về phía chiếc thuyền con trên sông Cửu Khúc.
Đám người kinh hô!
“Ba cao thủ Nguyên Thần cảnh!”
Lục Châu không thèm để ý đến hộp gấm giữa không trung mà hăng hái nhìn về phía Giang Ái Kiếm.
Từ khi biết Giang Ái Kiếm đến nay, hắn chưa thật sự nhìn thấy Giang Ái Kiếm xuất thủ bao giờ…
Tên này vừa ra tay đã không hề thua kém Minh Thế Nhân.
Ầm!
Giang Ái Kiếm là người đầu tiên đặt chân lên thuyền nhỏ.
Sợi dây thừng có gắn móc câu đang đánh về phía hộp gấm bỗng dưng co rụt lại.
Vụt vụt!
Từ trong lương đình, trong Vân Tước Lâu, từ đáy sông Cửu Khúc đều đồng thời xuất hiện mấy sợi dây thừng có móc tấn công về phía hộp gấm.
Tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.
“Trên thuyền không có người.” Giang Ái Kiếm nói.
Minh Thế Nhân thay đổi phương hướng…
Bách Kiếp Động Minh.
Hắn không chút do dự thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
Đồng thời sử dụng đại thần thông thuật na di về phía tiểu sư muội.
Hắn có dự cảm, Yến Tử Vân Tam muốn có được Thiên Tàm Thủ Sáo thì không chỉ chuẩn bị có mỗi dây thừng móc câu đơn giản như vậy… Tiểu sư muội có khả năng trở thành mục tiêu của Vân Tam.
Giang Ái Kiếm bay về phía lương đình.
Đoan Mộc Sinh tay cầm Bá Vương Thương lao vào dưới lòng sông Cửu Khúc.
Ầm!
Dây thừng có móc đã quấn lấy hộp gấm.
Tiểu Diên Nhi nhìn quanh thấy tứ sư huynh đang bay tới, lập tức nói: “Vân Tam không có ở đây!”
Minh Thế Nhân nhíu mày. Không ở trên Vân Tước Lâu thì ở đâu đây?
Phạm Thiên Lăng bay về phía hộp gấm. Tiểu Diên Nhi sao có thể để hộp quà của nàng bị người khác cướp đi ngay trước mắt?
Phạm Thiên Lăng là vũ khí thiên giai, trong chớp mắt đã bay lượn ra ngoài quấn chặt lấy hộp gấm.
Tiểu Diên Nhi đạp không mà đi!
Cùng lúc đó, mọi người nhìn thấy một con diều giấy to bằng cỡ một người đang lao vụt tới.
“Vân Tam, ngươi trốn không thoát!”
Giang Ái Kiếm xuất kiếm!
Vụt!
Kiếm ra khỏi vỏ, một đạo âm thanh như rồng ngâm phát tán ra.
Long Ngâm Kiếm nhanh như chớp chém về phía con diều kia.
Ánh mắt Lục Châu cũng không rời khỏi con diều.
Dây diều đứt đoạn!
Con diều từ từ rơi xuống.
“Không có ai?”
Giang Ái Kiếm khống chế Long Ngâm Kiếm bay vào vỏ.
Độ giảo hoạt của Vân Tam vượt ngoài dự liệu của hắn.
Hộp gấm dưới sự khống chế của Phạm Thiên Lăng lại bay vào tay Tiểu Diên Nhi.
Tất cả tu hành giả ở Vân Tước Lâu đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Tu hành giả trên chiếc phi liễn như u linh kia không hề có ý định nhúng tay vào chuyện này, thân ảnh hắn loé lên quay về phi liễn.
Chỉ trong chốc lát phi liễn đã bay đi mất.
Tiểu Diên Nhi thấy phi liễn bay đi, không vì được thất sư huynh tặng quà cho mình mà vui vẻ, ngược lại nàng còn giẫm mạnh chân: “Hừ, lại chạy rồi, một ngày nào đó ta sẽ thay sư phụ bắt huynh lại!”
Soạt !
Trong lòng sông Cửu Khúc, Bá Vương Thương mang theo cương khí xoay tròn bắn ra.
Đoan Mộc Sinh nắm chặt đuôi thương, toàn thân bay ra giữa không trung khiến bọt nước sôi trào.
“Dưới nước cũng không có.” Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương tung người trở về.
Long Ngâm Kiếm cũng đã tra vào vỏ.
Minh Thế Nhân hạ xuống Vân Tước Lâu.
Cộng thêm Tiểu Diên Nhi, tại Vân Tước Lâu lúc này đã có tứ đại cao thủ.
Bốn bề trở nên yên tĩnh.
Con diều đong đưa rơi xuống mặt đất, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra…
Giang Ái Kiếm ôm Long Ngâm Kiếm đi về phía Lục Châu rồi ôm quyền nói: “Thật xin lỗi, ta không bắt được hắn.”
Minh Thế Nhân quay về cũng lắc đầu.
Toàn thân Đoan Mộc Sinh đều là nước, mái tóc ướt đẫm, thân hình tráng kiện cơ bắp phối hợp với Bá Vương Thương khiến các tu hành giả gần đó đều liên tiếp lùi về sau.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, nguyên khí bộc phát!
Luồng sóng nhiệt toả ra, trong khoảnh khắc đã sấy khô nước sông trên người hắn.
“Đúng là rất giảo hoạt.” Lục Châu lắc đầu.
Tiểu Diên Nhi ngự không quay lại tầng chín Vân Tước Lâu.
Nàng không kịp chờ đợi, nhanh chóng mở hộp gấm ra xem…
Bên trong là một đôi bao tay tinh xảo và hoàn mỹ.
Ầm!
Trên sông Cửu Khúc đột nhiên bắn ra một mũi tên màu đen xuyên phá mặt sông!
Trên mũi tên có cương khí toả ra kim quang lóng lánh vây lấy.
Một vòng tròn bát quái trông như cương ấn cũng đang xoay quanh mũi tên màu đen…
“Cẩn thận!”
Quá đột ngột.
Lục Châu vuốt râu nói: “Còn am hiểu cơ quan?”
Có thể làm được đến mức này, ngoài việc hắn rất am hiểu cơ quan ám khí ra thì không còn cách giải thích nào khác.
Với tu vi của Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Giang Ái Kiếm thì sao có thể không cảm giác được sự tồn tại của một người sống.
Đoan Mộc Sinh thậm chí còn nhảy vào trong nước để điều tra.
Tiểu Diên Nhi xoay người, Phạm Thiên Lăng quấn quanh người nàng, từng đạo cương khí đỏ rực lượn lờ bao bọc lấy cơ thể nàng.
Lục Châu không hề lo lắng Tiểu Diên Nhi sẽ bị thương.
Nàng có Phạm Thiên Lăng, có Vân Thường Vũ Y, lại còn là tu vi Nguyên Thần cảnh, chỉ cần giây lát đã có thể đánh ra Lục Hợp Đạo Ấn để phòng ngự.
Chỉ là một màn trước mắt quá mức kinh tâm động phách.
Khi các tu hành giả trên Vân Tước Lâu đều cho rằng mũi tên màu đen này sắp lấy đi tính mệnh tiểu cô nương, một màn kinh thiên động địa lại xuất hiện.
Vù!
Từ con đường nhỏ giữa rừng cây cách đó hơn trăm mét, một mũi tên màu đỏ đột ngột bay vụt tới với tốc độ nhanh như thiểm điện.
Ầm!
Mũi tên này cũng có cương khí vờn quanh.
Khi mũi tên màu đỏ đâm vào mũi tên màu đen, một tiếng nổ lớn vang lên!
Cương khí va chạm bắn phá bừa bãi!
Mũi tên màu đen bị bắn gãy làm đôi, từ trên không rơi xuống.
Tất cả mọi người đều bị một tiễn này hấp dẫn, vội vàng lần theo hướng mũi tên màu đỏ nhìn về phía con đường nhỏ giữa rừng cây.
Đám tu hành giả đều giữ yên lặng, thậm chí có người ngưng cả thở.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt, kẽo kẹt…
Trên con đường nhỏ truyền đến tiếng kẽo kẹt.
Tiểu Diên Nhi không bị mũi tên màu đen tấn công nữa, nàng cảm thấy kỳ lạ, bèn thu hồi Phạm Thiên Lăng rồi huy động cương khí vây lấy hộp gấm, nhảy xuống khỏi Vân Tước Lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận