Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 439

Tiểu Diên Nhi đứng tại chỗ vỗ tay hò reo: “Trúng rồi trúng rồi. Sư phụ, con cũng muốn học bắn tên!”
Lục Châu không hài lòng lắc đầu.
Một tiễn này nếu thay bằng Vị Danh Kiếm thì có thể chém giết một tên cao thủ ngũ diệp.
Cùng sử dụng một phần ba lực lượng phi phàm của Thiên thư, nhưng nếu dùng Vị Danh Kiếm kết hợp với thần thông Túc Trụ Tuỳ Niệm, hắn có thể chém giết Kiếm si La Trường Khanh.
Mà bây giờ chỉ có thể bắn rơi Thẩm Lương Thọ ngũ diệp.
Không có vũ khí thiên giai, lại thêm công kích từ khoảng cách xa nên uy lực đã yếu đi rất nhiều.
Có điều, tiễn cương này xuyên thủng đan điền khí hải Thẩm Lương Thọ chẳng khác gì đã phế tu vi hắn.
Oành!
Thẩm Lương Thọ rơi xuống phá vỡ mái nhà. Toàn thân hắn nằm bẹp dưới đất, hai mắt nhìn về phía Lục Châu tràn đầy kinh hãi.
Cùng lúc đó, Bệ Ngạn đã xử lý xong đám tu hành giả xung quanh.
Toàn bộ trang viên khôi phục sự yên tĩnh.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn Thẩm Lương Thọ nằm trên mặt đất. “Lão phu đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không quý trọng.”
Sắc mặt Thẩm Lương Thọ cực kỳ khó coi, hắn nhịn xuống cơn đau truyền tới từ đan điền khí hải, cắn răng nói: “Ngươi đến từ La Tông?”
Tiểu Diên Nhi phì phò: “Phi! La Tông cái khỉ gì!”
Lục Châu không thèm để ý, trầm giọng nói: “Bây giờ ngươi đã phục chưa?”
Thẩm Lương Thọ nằm bẹp dưới đất, đau khổ nói: “Phục. Ta phục.”
Thẩm Lương Thọ cảm thấy toàn bộ nguyên khí trong đan điền khí hải đều bị một tiễn quỷ dị kia đánh tan.
Thống khổ, sợ hãi.
Sau khi nói ra một chữ “phục”, hắn kịch liệt phun ra một ngụm máu tươi, nằm thở hổn hển dưới đất một lúc mới dần dần bình phục tâm tình.
Lục Châu giơ tây lên, mấy đạo cương nhận bay đi.
Phanh phanh phanh.
Cương nhận đánh vào huyệt đạo của Thẩm Lương Thọ, đau đớn trên người hắn lập tức biến mất.
Thẩm Lương Thọ lau mồ hôi trên mặt, vẻ phách lối trước đó hoàn toàn biến mất không còn một mảnh.
Sau khi triển hạ thần uy, Bệ Ngạn thoả mãn dạo một vòng trên không mới chậm rãi hạ xuống đất.
Bốn phía chỉ còn lại đám người phổ thông và đám tu hành giả cấp thấp làm việc trong trang viên Thẩm thị.
Lục Châu nhìn về phía Bệ Ngạn, cảm thấy con toạ kỵ này đúng là thú vị, dường như nó biết rõ nên ra tay với những mục tiêu nào để đạt được điểm công đức.
Lục Châu nhân cơ hội nhìn vào giao diện Hệ thống, đáng tiếc là điểm công đức chỉ tăng lên có 200 điểm.
Đánh giết mục tiêu Thần Đình cảnh trở xuống, thu hoạch cực kỳ thấp và không đáng kể.
Chu quản sự và Phong Bình cũng nằm dưới đất không nhúc nhích, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Thẩm Lương Thọ đứng dậy dụi mắt một cái, thấy Bệ Ngạn dáng vẻ doạ người lập tức co rụt về sau.
Lục Châu vuốt râu, lắc đầu hỏi:
“Ngươi làm ra mấy chuyện xấu xa này từ bao giờ?”
Thẩm Lương Thọ lau mồ hôi trên mặt, lắp bắp nói: “Lão, lão tiên sinh… ta, ta cũng chỉ vì muốn sinh tồn, mới bắt đầu làm thôi!”
Lục Châu không thèm để ý chuyện này, dù sao việc cũng không liên quan đến hắn.
“Nói một chút về tình hình Lương Châu Thành đi.”
Tiểu Diên Nhi rất hiểu chuyện, nàng chạy vào phòng bê ra một cái ghế đặt sau lưng Lục Châu.
Lục Châu ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thẩm Lương Thọ như đang thẩm vấn.
Thẩm Lương Thọ không còn thấy đau nữa, nhưng ngẫm lại chuyện vừa rồi lại thấy sợ hãi, bèn nuốt nước miếng nói:
“Tình hình Lương Châu Thành lúc này?”
Lục Châu vuốt râu chờ đợi câu trả lời.
Thẩm Lương Thọ suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Loạn, cực kỳ loạn… Trước khi hai vị đến đây, giáo chúng U Minh Giáo đã đánh một trận với quân giữ thành Lương Châu, tử thương vô số.”
“Thế còn dị tộc?” Lục Châu nhận được tin tình báo không giống thế này.
Nhắc tới dị tộc, Thẩm Lương Thọ nhướng mày.
“Lương Châu Thành đúng là xuất hiện không ít người Lâu Lan và Nhu Lợi đến từ Tây Vực… nhưng ta không biết hiện tại bọn hắn đang ở đâu.”
Thẩm Lương Thọ không biết cũng rất bình thường. Nếu dị tộc để lộ tung tích, không tới phiên hắn xuất thủ, hoàng thất Đại Viêm đã xuất quân dẹp yên dị tộc rồi.
“Chỉ có người của hai nước này?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Năm nước Nhung Tây và bảy nước Nhung Bắc vẫn luôn rất tuân thủ quy củ. Chỉ có Lâu Lan và Nhu Lợi… không nghe nói có dị tộc khác xuất hiện ở đây.” Thẩm Lương Thọ thành thật đáp.
Lục Châu vuốt râu gật đầu, bắt đầu lục tìm trong ký ức của Cơ Thiên Đạo.
Từ khi hoàng đế Lưu Qua hiệu là Vĩnh Thọ san bằng Nhung Tây và Nhung Bắc, Đại Viêm vẫn luôn chiếm vị thế cao nhất trong các quốc gia.
Từ vô số tiểu quốc, đám dị tộc Nhung Tây và Nhung Bắc bắt đầu xây dựng lại, tạo thành ngũ quốc Nhung Tây và thất quốc Nhung Bắc. Mười hai nước này vẫn luôn thần phục Đại Viêm, hàng năm đều tiến cống và hoà thân để duy trì quan hệ.
Tuy vậy mười hai nước này cũng không vừa, thường xuyên nhân cơ hội để len lén xâm chiếm biên cảnh Đại Viêm.
Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh quanh năm trấn thủ biên cương, không ngừng uy hiếp bọn hắn, thế nên cũng được xem là tương đối hoà bình.
“Hiện tại tứ hoàng tử Lưu Bỉnh đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.
Thẩm Lương Thọ cả kinh, sợ hãi nhìn lão nhân trước mắt, lát sau mới đáp:
“Ta chỉ nghe người ta nói, tứ điện hạ dẫn theo ba mươi vạn quân và năm ngàn tu hành giả chia binh thủ hộ mười toà thành Lương Châu… ta cũng không biết hiện tại hắn đang ở toà thành nào.”
Nói đến đây, Thẩm Lương Thọ lại tiếp tục:
“Trong mười toà thành Lương Châu, có năm toà được bố trí trận pháp phòng hộ, năm toà còn lại không có. Hẳn là tứ điện hạ sẽ không đặt bản thân mình vào cảnh nguy hiểm.”
Thẩm Lương Thọ coi như cũng thành thật khai báo.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, vuốt râu nói: “Dùng thủ đoạn của ngươi để điều tra chuyện này. Nếu làm tốt, lão phu sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Thẩm Lương Thọ nghe vậy mừng rỡ vô cùng, lập tức cúi người nói: “Nguyện vì tiên sinh làm việc.”
Đêm đó, Thẩm Lương Thọ ở lại trang viên, ngụ trong phòng sát vách Lục Châu.
Cả đêm hắn đều ngủ không ngon. Một tiễn này phá bỏ tu vi của hắn, khiến hắn sợ hãi không thôi.
Nói không chừng đám thuộc hạ ở sau lưng sẽ đâm hắn một dao. Tại Lương Châu ăn người không nhả lại xương này, làm gì có ai chịu nói đạo lý?
Sau khi bị phế bỏ tu vi, Thẩm Lương Thọ vẫn muốn sống là vì hắn còn có thủ đoạn khôi phục tu vi. Tuy là rất khó nhưng vẫn có hy vọng.
Thẩm Lương Thọ đứng đầu Bạch Bảng, nhờ danh tiếng này hắn có đủ mối quan hệ để giúp mình chữa trị đan điền khí hải, chẳng hạn như Hắc Mộc Liên.
Trước lúc đó, hắn phải nghĩ cách bảo vệ bản thân mới được. Vì vậy, nơi an toàn nhất chính là ở bên cạnh lão tiên sinh.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lương Thọ lập tức phái người đến mười toà thành Lương Châu, tận tâm tận lực điều tra tin tức.
Đến buổi chiều, Thẩm Lương Thọ cung kính đến tìm Lục Châu.
“Lão tiên sinh, ta đã lệnh cho người điều tra… Rất có khả năng tứ điện hạ đang ở Mạc Thành, phía bắc Lương Châu.”
Không nghe Lục Châu nói gì, hắn không dám rời đi. Mãi một lúc sau hắn mới nghe được trong phòng truyền ra thanh âm:
“U Minh Giáo có động tĩnh gì không?”
“Nghe nói Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải và tứ đại hộ pháp cũng đến Mạc Thành.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận