Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 939

“Trên đường tới hồng liên giới, lão phu từng gặp một con quái vật khổng lồ dài đến vạn trượng trong Vô Tận Hải, cái vây của nó lớn như cây cột chống trời.” Lục Châu kể lại.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nghe đến đây lập tức gật đầu phụ hoạ: “Chúng ta cũng nhìn thấy!”
Tư Không Bắc Thần kinh hãi nói: “Ngay cả Lục huynh cũng không làm gì được nó?”
Lục Châu lắc đầu đáp: “Chỉ sợ toàn bộ tu hành giả hồng liên giới cùng nhau xuất thủ cũng không phải là đối thủ của nó.”
Cự liễn đón gió bay về phía trước, kim sắc cương khí của Vu Chính Hải bao bọc toàn thân cự liễn khiến nó trông như một ngôi sao băng vàng rực rỡ.
“Ngay cả Lục huynh cũng nói như vậy, nếu có cơ hội ta cũng muốn được nhìn thấy con quái vật khổng lồ này một lần.” Tư Không Bắc Thần tán thán.
Đám người Mạnh Trường Đông cũng gật đầu. Đúng là được mở mang kiến thức.
Cự liễn phi hành trên không trung suốt cả một ngày. Trên đường đi, Lục Châu và Tư Không Bắc Thần trò chuyện về đạo tu hành Nho Phật Đạo và các loại đao đạo kiếm đạo khiến đám người xung quanh được lợi ích không nhỏ.
Mãi đến sáng ngày hôm sau, khi mặt trời mọc lên cao, ánh nắng xuyên qua tầng sương mù nhàn nhạt tạo thành cầu vồng rực rỡ thì Vân Sơn mới xuất hiện trong tầm mắt.
“Đến nơi rồi.”
Đám người đứng trong khoang sau đều bước ra, ngước nhìn mười hai ngọn núi cao ngất trong mây của Vân Sơn.
Mạnh Trường Đông nói: “Vân Sơn là một trong những tông môn mạnh nhất Đại Đường.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu, khẽ hỏi: “So với Phi Tinh Trai thì sao?”
“Chuyện này… rất khó so sánh.” Mạnh Trường Đông đáp, “Luận về thực lực tổng thể thì mười hai tông Vân Sơn mạnh hơn nhiều, nhưng mà… Phi Tinh Trai lại có Diệp Chân.”
Tiểu Diên Nhi hầm hừ nói: “Mặc kệ hắn là Diệp Chân hay Lý Chân, đợi lát nữa sư phụ ta cũng đập chết hắn!”
Trên Vân Sơn.
Đệ tử mười hai tông đều đã tề tựu đông đủ trên ngọn chủ phong.
“Tông chủ, cự liễn của Cửu Trọng Điện đến rồi. E là kẻ đến không thiện, chúng ta có nên thông báo cho Viện trưởng Thiên Vũ Viện nhân cơ hội này bắt bọn hắn lại không?” Trong đại điện, một đệ tử cung kính khom người hỏi.
Ngồi trên ghế chủ toạ chính là Tông chủ Nhiếp Thanh Vân của mười hai tông Vân Sơn.
Nhiếp Thanh Vân chậm rãi đứng dậy, bước xuống bậc thang. “Cửu Trọng Điện dựa vào cái gì mà tự tin đến vậy?”
“Trưởng lão Diệp Chân của Phi Tinh Trai vốn dự định đến gặp ngài nhưng lại đột nhiên thay đổi chủ ý. Hắn nói Cửu Trọng Điện có cao nhân tương trợ, dặn ngài cẩn thận.” Tên đệ tử nói.
Một trưởng lão đứng bên cạnh Nhiếp Thanh Vân cũng lên tiếng:
“Diệp Chân tuy ra vẻ đạo mạo nhưng lại không đáng tin. Ba mươi cao thủ Nguyên Thần cảnh của chúng ta đến Phi Tinh Trai đòi công đạo, tới nay vẫn không rõ tung tích. Chuyến này Diệp Chân vốn đến để bàn giao, vậy mà Cửu Trọng Điện lại xuất hiện… Không chừng đây chính là quỷ kế do chính Diệp Chân bày ra.”
Nhiếp Thanh Vân nghe vậy gật đầu nói: “Hôm nay Vân Sơn luận đạo là để giải quyết mâu thuẫn với Phi Tinh Trai, những người khác đến đều không gặp.”
“Vâng.”
Keng !
Từng tiếng chuông ngân dài vang lên. Từ trên ngọn chủ phong bỗng xuất hiện mấy tên đệ tử Nguyên Thần cảnh bay về phía cự liễn Cửu Trọng Điện.
Cự liễn giảm tốc độ, lăng không lơ lửng.
“Tông chủ có lệnh, hôm nay sẽ không gặp khách, xin mời các vị rời đi cho.” Một tên đệ tử chắp tay nói.
Mọi người trên cự liễn cảm thấy rất kỳ quái. Diêu Thanh Tuyền đạp không bay ra nói: “Lục tiền bối và Điện chủ được Diệp Chân mời tới đây gặp mặt. Ngươi nói không gặp thì không gặp chắc?”
Lục Châu đã dám đến, đương nhiên là có đầy đủ lòng tin, khí thế không thể yếu được.
Tên đệ tử đáp: “Tư Không điện chủ, Nhiếp tông chủ nói hôm nay không muốn gặp ngài. Diệp Chân không phải người của mười hai tông Vân Sơn, không liên quan gì đến chúng ta.”
Tư Không Bắc Thần quay đầu truyền âm nói với Lục Châu: “Lục huynh, Diệp Chân quả nhiên là tên quỷ kế đa đoan.”
Nước cờ này của Diệp Chân dù đi thế nào thì cũng có lợi cho hắn. Cửu Trọng Điện và mười hai tông đánh nhau, hắn sẽ là ngư ông đắc lợi. Nếu hai bên không đánh, mười hai tông bị Cửu Trọng Điện gây áp lực cũng sẽ giao hảo với Phi Tinh Trai.
Lục Châu cao giọng nói: “Thông tri cho Nhiếp Thanh Vân, lão phu có việc muốn gặp hắn.”
Tên đệ tử nghi hoặc nói: “Ngài tìm Tông chủ nhà ta có việc gì?”
“Tạ Huyền dẫn theo rất nhiều đệ tử Vân Sơn đến vây quét Thiên Liễu Quan, mới đó mà các ngươi đã quên rồi?” Điền Bất Kỵ cũng bay ra ngoài nói.
“Các ngươi giết Tạ trưởng lão, chẳng phải chúng ta mới là người nên đến tính sổ với các ngươi sao?” Tên đệ tử mờ mịt hỏi.
“Thì bọn ta đến đây tính sổ có khác gì đâu?” Điền Bất Kỵ đáp.
Cái logic kỳ quái này khiến đám đệ tử Vân Sơn ngây ngốc mất một lát.
“Vậy tức là, các ngươi đến đây để gây sự?” Tên đệ tử cả kinh hỏi.
Điền Bất Kỵ và Diêu Thanh Tuyền quay đầu nhìn Tư Không Bắc Thần và Lục Châu ngồi trong cự liễn như muốn hỏi ý.
Hai người không đáp, nhưng Ngu Thượng Nhung lại mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, đúng là như thế.”
Thẳng thắn vậy sao? Cho dù là Cửu Trọng Điện khiến người người kiêng kỵ cũng không dám nói thẳng đến mức này.
Nhưng mà… cảm thấy phấn chấn ghê! Không cần phải nói vòng nói vèo, nói qua nói lại.
Tên đệ tử Vân Sơn biến sắc, lập tức phất tay với đám người đứng sau lưng rồi nói: “Mời các vị chờ cho một lát, ta phải trở về bẩm báo một tiếng.”
“Xin dừng bước.”
Đám đệ tử Vân Sơn sững sờ.
Ngu Thượng Nhung quay đầu lại chắp tay nói với Lục Châu: “Sư phụ, những chuyện vặt vãnh này có thể giao cho đồ nhi giải quyết không?”
“Đi đi.”
Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu rồi tung người bay ra khỏi cự liễn.
Tư Không Bắc Thần lúc này mới lên tiếng hỏi: “Lục huynh tín nhiệm đồ nhi của mình như vậy? Không sợ bọn họ ra tay thiếu phân tấc?”
“Đây vốn là phong cách làm việc của Ma Thiên Các.” Lục Châu vuốt râu nói, “Bọn hắn là đồ nhi của lão phu.”
Lục Châu dừng lại một giây rồi nhìn về phía đám đồ đệ, cao giọng nói, “Đi đi, trời sập có lão phu gánh.”
Thế nào là tự tin? Chính là câu nói này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận