Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 507

Nói tới đây, Tư Vô Nhai dập đầu với Lục Châu. “Suốt mấy năm qua đồ nhi khổ tâm thành lập Ám Võng trải rộng khắp thiên hạ Đại Viêm, không ngừng điều tra trong bóng tối… Về sau đồ nhi mới biết, khắp thiên hạ này đâu chỉ có một mình sư phụ theo đuổi cửu diệp? Vân Thiên La, Cung Nguyên Đô, vua của Mạc Bắc, quốc chủ dị tộc Lâu Lan, lão tổ các đại tông môn… đều đang nghiên cứu. Mà điều buồn cười là…”
Có lẽ do thói quen, hắn nói ra hai chữ “buồn cười”, lời đã ra khỏi mồm không thể nuốt lại, Tư Vô Nhai dừng một chút rồi nói tiếp, “Đều kết thúc trong thất bại.”
Lục Châu sắc mặt như thường, thản nhiên nhìn Tư Vô Nhai. “Sau đó thì sao?”
Biểu lộ của Tư Vô Nhai trở nên nghiêm túc. “Đồ nhi vẫn luôn tự hỏi một vấn đề… kim liên hấp thu năng lượng, nguyên khí hay thọ mệnh đều được, nhưng là, những năng lượng đó đều biến đi đâu rồi?”
Nói xong, hắn quỳ rạp dưới đất không lên tiếng.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Nếu đổi lại là những người khác hoặc chính Cơ Thiên Đạo nghe được điều này, có lẽ sẽ hung hăng đánh hắn một trận, bảo hắn chỉ biết nói hươu nói vượn, dùng lời lẽ yêu ma mê hoặc chúng sinh.
Nhưng Lục Châu là người hiện đại. Ý nghĩ này của Tư Vô Nhai khiến Lục Châu sinh lòng kinh ngạc.
Đây đúng thật là một vấn đề rất đáng để suy ngẫm.
Tu hành giới đã tồn tại ba vạn năm, từ khi nhân loại bắt đầu tu tiên, có bao nhiêu bậc tiên hiền bát diệp đã ngã quỵ trước cánh cửa cửu diệp? Đã bao nhiêu người phải chôn thây vì nó?
Lục Châu chợt nhớ tới một việc, trong cuộc chiến ở Thuận Thiên Uyển, nhị hoàng tử Lưu Hoán từng nói một câu: Nếu có một ngày ngươi đủ thông minh thì sẽ phát hiện ra, toàn bộ thế giới đều chỉ là một cái lồng giam của thiên đạo tuần hoàn mà thôi.
Bàn cờ phong ấn ký ức của Vân Thiên La chỉ khiến Lục Châu chú ý tới bí mật của kim liên, lại không nghĩ xa hơn, đúng như lời Tư Vô Nhai nói, những năng lượng do kim liên hấp thu rốt cuộc đã đi về đâu?
Quay về giữa thiên địa?
Lục Châu bình tĩnh nói: “Thiên địa là lồng giam, kim liên là xiềng xích.”
Tư Vô Nhai quỳ dưới đất vội vàng nói: “Đồ nhi chỉ suy đoán như thế, mong sư phụ minh xét!”
“Lão phu tấn thăng cửu diệp rồi, ngươi nghĩ như thế nào?” Lục Châu hỏi.
“Chuyện này…” Tư Vô Nhai nhất thời nghẹn lời.
Nếu thuyết pháp thiên địa là một lồng giam khổng lồ được thành lập, vậy vì sao sư phụ lại đột phá cửu diệp được?
Thấy hắn không thể đáp lời, Lục Châu lại nói: “Trảm kim liên chẳng khác nào phá vỡ xiềng xích… nếu lời ngươi nói là thật, kẻ đạt tới cửu diệp cũng vẫn bị lồng giam của thiên đạo áp chế.”
“Đồ nhi cả gan hỏi một câu, sư phụ làm sao đột phá lên cửu diệp?” Tư Vô Nhai cúi đầu hỏi.
Hắn không cho rằng sư phụ sử dụng phương pháp trảm kim liên. Trảm kim liên xong lại ngưng tụ kim liên thì chẳng khác nào lại bị kim liên trói chặt.
“To gan!”
Tiếng quát này doạ Tư Vô Nhai run lên.
Buồn cười, bí mật đột phá cửu diệp của lão phu sao có thể tuỳ tiện nói với ngươi! Tên nghiệt đồ nho nhỏ còn có gan chất vấn lão phu, chán sống rồi!
“Đồ nhi biết sai!” Tư Vô Nhai vội vàng nói.
Lục Châu liếc mắt nhìn Tư Vô Nhai. Tuy biểu hiện hôm nay của hắn cũng tạm được, nhưng độ trung thành lại tăng lên rất ít.
Im lặng một lát, Lục Châu nói: “Chỉ dựa vào những chuyện này đã suy đoán thiên địa là lồng giam thì còn chưa đủ.”
“Đồ nhi mượn bút mực dùng một lát.”
Tư Vô Nhai lại đến bên bàn đọc sách, cầm bút vẽ soàn soạt lên giấy.
Một lát sau, Tư Vô Nhai giơ lên một tấm địa đồ.
Bức địa đồ do Tư Vô Nhai vẽ không giống với bản đồ da dê cổ đặt trên bàn trà sau tấm bình phong. Tư Vô Nhai vẽ rất đơn sơ giản lược, hầu như chỉ có mỗi Đại Viêm.
“Nơi này là Đại Viêm, phía đông là vùng biển vô tận, phía tây là Nhung Tây, phía bắc là Nhung Bắc… Nơi này là Hắc Mộc Sâm Lâm, nơi này là Mê Vụ Sâm Lâm, nơi này là Thiên Tiệm Sâm Lâm, lại thêm mấy khe núi…”
Kỹ năng vẽ của Tư Vô Nhai rất tệ, nhưng suy nghĩ của hắn lại rất kinh người.
Lục Châu nhìn xong cũng nhướng mày. “Trận pháp?” Nhưng rất nhanh sau đó hắn cũng tự phủ định suy nghĩ này.
Trận pháp khổng lồ như vậy, dù toàn bộ tu hành giả khắp thế gian đều tụ tập về cũng không có khả năng bố trí ra được.
Từ Thần Đô phi hành tới Mạc Bắc ít nhất cũng phải mất mấy tháng. Từ Kim Đình Sơn bay tới Hắc Mộc Sâm Lâm cũng mất vài tháng là ít, sau đó mới tới khu vực dị tộc.
Vô Tận Hải là nơi không một ai dám đặt chân đến. Tên như ý nghĩa, vô tận chính là không nhìn thấy điểm cuối.
“Là trận pháp, cũng có thể là một lồng giam tự nhiên hình thành. Nhưng tất cả cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi…” Tư Vô Nhai trầm thấp nói. “Đây chính là toàn bộ mọi thứ đồ nhi biết.”
Lục Châu nhìn về phía Tư Vô Nhai, nhớ lại khi hắn còn nhỏ. Tư Vô Nhai từ khi còn bé đã rất thích truy tìm nguyên nhân của sự việc, dù là việc gì hắn cũng muốn hiểu thật rõ ràng minh bạch.
Tính tình này của hắn, cho đến nay vẫn chưa từng thay đổi.
Trên đời này không thiếu người thông minh, nhược điểm chí mạng của bọn họ là quá mức tự phụ, tự cho là đúng. Mà Tư Vô Nhai cũng vậy.
Lục Châu thản nhiên nói: “Đáng tiếc là những suy đoán này không đúng.”
Tư Vô Nhai cúi đầu nhưng trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Quả nhiên sư phụ biết rõ!
Hắn nghe được tiếng trái tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Bàn tay già nua của Lục Châu chỉ về phía khu vực Hắc Mộc Sâm Lâm trên bản đồ, đạm mạc nói:
“Phan Ly Thiên từng đi qua Hắc Mộc Sâm Lâm, nơi đó đã xảy ra một trận đại hoả thiêu suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày. Nếu thật sự có lồng giam thiên địa thì trận cháy đó đã phá đi trận pháp ở Hắc Mộc Sâm Lâm rồi.”
“Ngươi chỉ vẽ những nơi ngươi biết, vậy ngươi có biết xa hơn cả khu vực dị tộc là những nơi nào không?” Lục Châu hỏi ngược lại.
Tư Vô Nhai á khẩu không thể đáp lời.
Sở dĩ con người thường đưa ra phán đoán sai lầm là vì con người chỉ căn cứ vào những tin tức không hoàn chỉnh mà mình biết được.
Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Kỳ thực Lục Châu không cần hỏi, bản thân Tư Vô Nhai cũng dần nhận ra được sai lầm của mình.
“Tư Vô Nhai.” Lục Châu đột nhiên gọi tên hắn.
Tim Tư Vô Nhai thót lại.
“Ngươi muốn thăm dò thế giới huyền bí này, lão phu không quan tâm. Những lời ngươi nói, chờ khi nào lão phu tìm lại được thuỷ tinh cầu ký ức sẽ cho ra kết luận.”
Lời này có hàm ý là, cho dù Tư Vô Nhai ngươi có nói bao nhiêu đi nữa thì sư phụ cũng không thể dễ dàng tin tưởng lời ngươi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận